Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Dì Tạ nói: “Nhà họ Giang cần giữ thể diện, con chỉ là một đứa trẻ thì đấu lại được ai?” 

 

“Ông nội con trước giờ chỉ mong con có thể sống tốt, ông đã bỏ rất nhiều tâm huyết vì con. Con nhất định phải sống thật tốt, biết chưa?”

 

Khi đó, dì ấy rất kích động.

 

Tôi chỉ có thể ra sức gật đầu nói: “Con biết rồi, con biết rồi.”

 

Đến khi dự tang lễ, tận mắt nhìn thấy hai người chú của mình thỏa hiệp bỏ qua mọi chuyện, tôi mới thực sự hiểu được ý của dì ấy.

 

Tôi cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

 

Ai mà ngờ được mọi chuyện lại được phá vỡ theo cách này?

 

51.

 

Lúc này, tôi chậm rãi đứng dậy, tiến đến bên cạnh mẹ.

 

“Cái máy tính của bố, cứ để đó cho con tùy ý lục lọi, còn hai người thì ngày nào cũng đi đánh b@c.”

 

“Nhà có camera giám sát, nhưng hai người mê cờ b@c đến lú lẫn, chẳng thèm xem lấy một lần.”

 

“Con có một chút chứng cứ trong tay, nhưng hai người vừa hèn hạ vừa khôn ranh, xử lý cũng hơi khó.”

 

“Còn có hai chú của con nữa, vì thể diện của gia đình, chắc chắn bọn họ sẽ giúp hai người.”

 

“Ngày nào con cũng nghĩ, nếu một đòn không thể kết liễu hai người thì phải làm sao đây?”

 

“Giờ thì tốt rồi, vì con đã báo với cảnh sát rằng hai người thường xuyên bạo h@nh tinh thần và thể xác em gái, bản sao lưu của camera cũng đã gửi đến đồn cảnh sát rồi.”

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được cả người mẹ tôi cứng đờ.

 

Bà ta chỉ hơi ngu ngốc, chứ không phải hoàn toàn ngốc.

 

Nếu họ điều tra chuyện ngư.ợ.c đ.ã.i trẻ con, chắc chắn sẽ kiểm tra toàn bộ camera giám sát trước đây.

 

Mà khi điều tra, ai biết sẽ lòi ra chuyện gì chứ?

 

Tôi nói: “Mẹ, sao mẹ phải đẩy Tuệ Tuệ chứ?” 

 

“Mẹ mong sau này em ấy sẽ giúp hai người đổi đời, vậy sao không đối xử tốt với em ấy một chút, hoặc ít nhất cũng quan tâm đến em ấy thật lòng hơn?”

 

“Ngày nào cũng làm bộ làm tịch, có ý nghĩa gì không?”

 

Mẹ đột ngột nắm chặt lấy tay tôi.

 

Giọng bà ta có chút vội vàng: “Tiểu Hòa, mẹ yêu con mà! Mẹ đối với con không giống với em con.” 

 

“Mẹ chỉ muốn con tự do, vui vẻ, sau này có em con giúp đỡ… con không cảm nhận được sao…”

 

… Suýt nữa quên mất, trước khi lấy bố tôi, mẹ từng là diễn viên.

 

51.

 

Tôi không thèm để ý đến mẹ.

 

Bố tôi bị Bùi Mẫn đánh đến nhập viện, còn chưa tỉnh đã được đeo ngay một cặp còng bạc.

 

Lần này, khi kiểm tra bản sao lưu từ camera giám sát, chắc chắn sẽ lộ ra không ít chuyện kinh khủng.

 

Bố mẹ tôi chẳng có tài cán gì, ngoài cờ b@c và lừa gạt, theo một góc độ nào đó thì Giang Tuệ cũng chỉ là học theo bọn họ mà thôi.

 

Những tội phạm kinh tế mà hai người họ liên quan đủ để cảnh sát điều tra tỉ mỉ cả tháng trời.

 

Ngay cả đồng chí cảnh sát cũng phải cảm thán: “Bình thường những đoạn ghi hình như thế này, chúng tôi đâu thể tùy tiện xem được. Ai mà ngờ lại do chính cháu chủ động giao nộp với lý do bị bố mẹ bạo h@nh…”

 

Tôi chỉ cười, không giải thích gì thêm.

 

Sau khi bận rộn cả đêm, trời đã sáng.

 

Tôi chạy đến phòng bệnh của Giang Tuệ, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của con bé.

 

Bùi Mẫn mất kiên nhẫn nói: “Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc. Thi đại học được có bấy nhiêu điểm, cô có mặt mũi gì mà khóc?”

 

Giang Tuệ thấy tôi như thấy cứu tinh, vừa khóc vừa gọi: “Chị…”

 

Tôi nói: “Chị cái đầu em, đây chính là báo ứng của việc bắt n@t bạn học.”

 

Bùi Mẫn bổ sung: “Báo ứng.”

 

Giang Tuệ tức đến suýt ngất.

 

53

 

Giang Tuệ còn nhỏ, khả năng hồi phục cũng nhanh.

 

Con bé nằm viện mấy ngày đã có thể xuất viện, may mắn là không bị thương đến gân cốt, trước đó chủ yếu là bị bố mẹ tôi hợp lực đánh ngất đi.

 

Để tránh rắc rối, tôi dứt khoát đưa nó ra viện, tạm thời đến ở nhà bà Bùi.

 

Sau đó, đúng như tôi dự đoán, hai chú của tôi chạy tới bệnh viện mấy lần.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page