Chương 2:
20/02/2025
Chương 3:
20/02/2025
Chương 1:
20/02/2025
Chương 4:
22/02/2025
Chương 5:
22/02/2025
Chương 6:
22/02/2025
Chương 7:
25/02/2025
Chương 8:
25/02/2025
Chương 9:
25/02/2025
Chương 11:
27/02/2025
Chương 12:
27/02/2025
Chương 10:
27/02/2025
Chương 13:
01/03/2025
Chương 14:
01/03/2025
Chương 15:
01/03/2025
Chương 16:
04/03/2025
Chương 17:
04/03/2025
Chương 18:
04/03/2025
Chương 19:
06/03/2025
Chương 20:
06/03/2025
Chương 21:
06/03/2025
Sau khi tra điểm thi xong…
Bố tôi túm lấy tóc con bé, đập mạnh đầu nó xuống bàn phím.
“Bao nhiêu môn mà mày chỉ thi được hơn một trăm điểm?!”
Giang Tuệ vẫn còn muốn nói dối, vừa khóc vừa kêu lên: “Nhất định là có nhầm lẫn! Nhầm rồi!”
Nhưng cặp vợ chồng đó đang tức giận đien cuồng, làm sao có thể nghe lọt tai?
Tiếp theo là hơn mười phút bị b@o hành gia đình!
Giang Tuệ bị đánh đến mức suy sụp, cuối cùng cũng gào lên: “Hai người là đồ nghien cờ b@c, lấy tư cách gì mà bắt tôi phải là thiên tài?!”
“Tôi không làm được! Tôi sinh ra đã không thông minh, tôi không phải là kiểu người mà hai người nói đến!”
Bố mẹ tôi lại chửi ầm lên.
Bọn họ nói…
“Từ trước khi mày sinh ra, chúng tao đã bỏ tiền ra cho mày, bao năm qua mày đã tiêu bao nhiêu tiền rồi?!”
“Nếu biết trước mày vô dụng thế này, chúng tao đã chẳng sinh ra mày!”
“Nuôi một con chó còn hơn!”
Giang Tuệ k.í.ch động cực độ, trèo lên lan can, nói rằng muốn tự s@t.
Bố tôi nói: “Mày chet sớm một chút, chúng tao còn tiết kiệm được ít tiền!”
Nhưng thực ra con bé nào dám?
Có lẽ nó chỉ muốn dùng chuyện tự sát để dọa hai người bọn họ mà thôi.
Bố mẹ tôi cũng nhìn thấu điều đó, liền không ngừng mỉa mai con bé.
Cuối cùng, trong lúc cãi vã, mẹ tôi tức giận đến mức trực tiếp đẩy nó xuống.
49.
Mẹ tôi nói tầng hai không đủ cao để ngã chet người, nên theo ý chủ quan của họ thì điều đó không tính là giet người.
Sau đó, bà ta im lặng, chỉ nói là muốn đợi luật sư đến rồi bàn tiếp.
Nhưng phải ở lại trại tạm giam một đêm.
Tôi đến thăm mẹ.
Bà ta rất tự nhiên ra lệnh cho tôi: “Tao không muốn qua đêm ở đồn cảnh sát, mày đi tìm luật sư Trương, bảo ông ta nghĩ cách đưa tao ra ngoài.”
Tôi nói: “Có lẽ mấy người không trả nổi phí luật sư nữa đâu.”
Mẹ nhíu mày nhìn tôi.
Bà ta muốn mắng chửi.
Nhưng bà ta rất tinh ý, nhìn tôi một lúc, rồi quay đầu đánh giá hoàn cảnh của trại tạm giam này.
Sau đó, bà ta thận trọng dò hỏi: “Tiểu Hòa?”
Tôi bật cười.
Thật sự, chẳng hiểu sao lúc này lại muốn cười.
Tôi chỉ hỏi một câu: “Mẹ, ngày ông nội mất, người về nhà có phải là bố không?”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi: “Mày nói bậy gì thế! Chuyện không có chứng cứ!”
Tôi nói: “Con biết là không có chứng cứ mà, vì lúc mọi người tranh giành di sản đã đập hết rồi còn gì. Nhưng có những cách khác để khiến mọi người vào tù hoặc đền mạng cũng không tệ đâu.”
50.
Đêm ông nội phát bệnh, tôi vốn ngoan ngoãn ngủ trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ bên ngoài.
Là dì giúp việc, dì Tạ.
Tôi còn đang mơ màng chạy ra thì đã thấy ông nội ngã xuống, bất động.
Phòng khách vô cùng hỗn loạn, dì Tạ đang cố gắng sơ cứu cho ông nội.
Tôi nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi cửa, lập tức đuổi theo.
Nhưng đêm đó mưa rất lớn, chỉ trong chớp mắt, người đó đã biến mất.
Đến khi tôi quay lại, ông nội đã không còn nữa.
Hôm sau, bố tôi và hai người chú vội vã trở về.
Bố tôi nhân cớ chuyện di sản mà đập phá khắp nhà, trông có vẻ ngu xuẩn, nhưng thực chất là hủy sạch mọi chứng cứ.
Người duy nhất biết rõ sự tình, chính là dì Tạ, cũng bị ông ta uy hiếp một trận.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, hôm đó tôi đã đi theo và nghe được tất cả, dù là chuyện nên nghe hay không nên nghe.
Tôi biết người đã khiến ông nội tức giận đến phát bệnh tim mà không đưa thuốc cho ông nội, chính là bố tôi.
Sau đó, dì Tạ tìm đến, hỏi rằng hôm đó có nhìn rõ người đó là ai không.
Tôi do dự nói với dì ấy là mình đã nhìn thấy.
Dì Tạ cuống lên, nắm chặt vai tôi: “Nhóc à, con cứ nói là không nhìn thấy gì cả, cũng không xuống lầu, biết chưa?”
Tôi nhìn dì ấy một cách khó hiểu, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận