Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Tôi thậm chí không thể hình dung nổi hình ảnh dữ tợn của anh hồi nhỏ, khi tôi và bà Bùi từng cùng với anh luyện quyền anh.

 

Xe dừng trước cổng nhà tôi, còn một đoạn đường nhỏ nữa phải đi bộ vào.

 

Tôi giơ tay bóp bóp cơ bắp trên cánh tay anh.

 

Anh cúi đầu nhìn tôi một cái.

 

Tôi cười ngu ngơ.

 

Anh giơ tay ra trước mặt tôi, mở rộng lòng bàn tay.

 

Tôi nắm tay anh lại thành một nắm đấm, rồi anh lại mở ra.

 

Mặc dù là một võ sĩ quyền anh, nhưng tay anh lại thon dài và cân đối, mang theo một cảm giác mạnh mẽ nhưng thư thái.

 

Anh hạ giọng hỏi: “Hồi đó, em không sợ anh đánh chet em sao?”

 

Thực ra, khi đó tôi còn nhỏ, chỉ là vô thức thích chơi đùa với anh.

 

Sau đó, tôi thấy bà Bùi đang tập quyền anh với anh…

 

Đây là một trong những bài huấn luyện hành vi của anh.

 

Anh phải dùng tình yêu dành cho mẹ mình để kiểm soát cơn bốc đồng do biến dị gen MAOA gây ra.

 

Lúc đó, tôi tưởng họ đang chơi đùa nên cũng chạy đến nói muốn chơi cùng.

 

Thế là bà Bùi để tôi học quyền anh cùng với huấn luyện viên.

 

Rồi có một ngày, tôi đánh lén anh…

 

Kết quả, anh nhấc bổng tôi lên cao, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

 

Từ đó, tôi bắt đầu trở thành đối thủ tập luyện của anh.

 

Mãi đến năm 13 tuổi, tôi mới nhận ra tại sao mỗi lần mình tập luyện với anh đều có bảy tám vệ sĩ cao to đứng xung quanh bảo vệ, còn bà Bùi thì lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

 

Về sau, tôi có ý thức hơn khi làm bạn tập cho anh.

 

Nhưng kỳ lạ là, tôi chưa bao giờ cảm thấy anh sẽ làm tôi bị thương.

 

44.

 

Lúc này, tôi chỉ bình thản nói: “Hành vi của con người bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, không thể chỉ dựa vào gen để đánh giá. Em thà tin rằng Giang Tuệ sẽ đánh chet em, chứ không tin rằng anh sẽ làm vậy…!”

 

Anh đột nhiên khép chặt bàn tay, bao trọn lấy bàn tay nhỏ của tôi bên trong.

 

Tôi: “…”

 

Có gì đó không đúng lắm?

 

Tự nhiên trong người thấy hơi lâng lâng?!

 

Dưới ánh trăng, hình như anh có chút đẹp trai?

 

Tôi bỗng nhiên muốn hôn anh một cái…

 

Đây rồi, anh đang cúi đầu xuống đây này!

 

Mình sắp yêu sớm rồi sao?!

 

Không được, hay là gọi điện hỏi bà Bùi xem yêu sớm ở tuổi 16 có được không…

 

Trong lúc đầu óc còn đang rối tung rối mù, đôi môi vừa chạm vào một thứ gì đó ấm áp…

 

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên ở không xa!

 

Sau đó là một tiếng ngã nặng nề xuống đất.

 

45.

 

Giang Tuệ nh.ả.y l.ầ.u rồi.

 

Chỉ là nhảy từ tầng hai xuống, vậy mà lại ngã đến mức choáng váng.

 

Lúc tôi và Bùi Mẫn lao tới, vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ tôi hét lên từ trên lầu.

 

“Mày đien rồi! Có phải mày đien rồi không?!”

 

Ngay sau đó là tiếng bạt tai.

 

Bố tôi nói: “Nhìn xem chuyện tốt mà bà làm đi! Bà dạy con kiểu gì vậy?! Còn thiên tài gì nữa? Tốn bao nhiêu tiền, mà thi đại học chỉ được hơn một trăm điểm?!”

 

Hai người họ trên lầu bắt đầu đánh nhau, người giúp việc trong nhà chẳng ai xuất hiện.

 

Giang Tuệ nghẹn ngào nói: “Chị, em đau lưng quá…”

 

Tôi vừa định bế con bé lên thì bị Bùi Mẫn ngăn lại.

 

Anh nói: “Cẩn thận khi di chuyển cô ấy, tốt nhất nên để nằm yên.”

 

Tôi lập tức lao vào nhà tìm thứ gì đó phù hợp để khiêng em gái.

 

Vừa vào cửa đã thấy bố mẹ tôi nối nhau lao xuống lầu.

 

Tôi tưởng họ chạy xuống để cứu Giang Tuệ.

 

Kết quả là, họ đến tìm tôi.

 

Mẹ đỏ mắt nhìn tôi: “Có phải mày không?! Chính mày tr.ộ.m tài liệu trong nhà, khiến bọn tao bị thua kiện!”

 

Bố cũng trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đừng hòng chối! Trong nhà có camera giám sát!”

 

Nghe vậy, tôi rất bình tĩnh, thậm chí còn đảo mắt.

 

“Đúng vậy, nếu không thì tôi về nhà làm gì? Xem hai người ghê tởm đến mức nào à?”

 

Bố lao tới định đánh tôi, Bùi Mẫn đỡ giúp tôi một cú đấm.

 

Tôi: “…”

 

Bố tôi đánh anh mà như chỉ chạm nhẹ vào người anh.

 

Nhưng anh “phòng vệ chính đáng”, đánh lại ông ta.

 

Theo kiểu hạ đo ván ngay lập tức.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page