Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Không ai hiểu tại sao anh lại làm vậy, chỉ cần tiếp tục đấu, anh hoàn toàn có thể trở thành nhà vô địch trẻ nhất năm nay.

 

Vừa hạ cánh, anh lập tức gọi điện cho tôi.

 

Anh nói: “Ra sân bay đón anh đi, mẹ anh sang Nam Mỹ rồi.”

 

Tôi đáp: “Tự về đi, em gái em đang thi đại học.”

 

Anh bất lực: “Được rồi.”

 

Sau khi thi xong, Giang Tuệ chạy ra ngoài, nhìn quanh tứ phía, rồi phát hiện chỉ có mình tôi đến.

 

Gương mặt tràn đầy thất vọng.

 

Con bé cáu kỉnh nói: “Chị đến làm gì?”

 

Tôi đáp: “Em thi đại học mà.”

 

Thế là nó im bặt.

 

Tôi hỏi: “Thi thế nào?”

 

Con bé ngây người, nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng.

 

Tôi thử bắt chước giọng điệu của mấy phụ huynh khác: “Thi xong rồi thì xong rồi, chuẩn bị cho môn tiếp theo đi.”

 

Con bé lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.

 

Tôi thầm nghĩ — sao thế? Chẳng lẽ mình nói sai câu nào à?

 

40.

 

Bố mẹ tôi còn chưa xong vụ kiện, lại tiếp tục bị người ta gọi đi.

 

Lần này không phải là đi đánh b@c, vì cổ phần mà ông nội chia cho họ trước đây đã bị họ thua sạch.

 

Nhân lúc trong tay vẫn còn chút tiền, lại nghe bạn bè ở nước ngoài nói có một khoản đầu tư gì đó, sợ bỏ lỡ cơ hội, thế là họ vội vàng bay sang bên kia ngay.

 

Trong khi Giang Tuệ vẫn còn một ngày thi nữa.

 

Trước khi đi, mẹ tôi chỉ ôm con bé một cái, rồi nói: “Tuệ Tuệ, kỳ thi này có nhắm mắt con cũng làm được. Bố mẹ đi kiếm tiền lớn đây, con thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại đi, đến lúc đó nhà mình sẽ song hỷ lâm môn.”

 

Nụ cười của Giang Tuệ gượng gạo đến mức khó coi.

 

41.

 

Sau khi Giang Tuệ thi xong, bố mẹ tôi vẫn chưa quay về.

 

Con bé bắt đầu có dấu hiệu buông thả, mặc kệ mọi thứ.

 

Những người bạn trước đây của nó hầu như đều cắt đứt liên lạc, giáo viên trong trường cũng chẳng còn ai quan tâm.

 

Con bé suốt ngày gọi đồ ăn ngoài, ngồi nhà xem phim hoạt hình.

 

Còn tôi thì cũng bận rộn, dạo này không có thời gian để ý đến nó.

 

42.

 

Bà Bùi từ Nam Mỹ trở về.

 

Trước đây, bà ấy từng là một nhà địa chất học hàng đầu thế giới.

 

Nhưng kể từ khi đưa Bùi Mẫn ra khỏi bệnh viện tâm th@n, sự nghiệp của bà ấy gần như chững lại.

 

Mãi đến khi con trai từ bỏ chức vô địch quyền anh, công việc của bà ấy mới dần dần quay lại guồng quay.

 

Tối hôm đó, tôi đến nhà họ ăn cơm.

 

Bà Bùi rám nắng hơn trước, nhưng trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

 

Trong bữa ăn, bà ấy tiện miệng hỏi: “Hôm qua có thể tra điểm rồi, em gái cháu thi thế nào?”

 

Nghe vậy, Bùi Mẫn liếc nhìn tôi một cái.

 

Tôi đáp: “Cháu chưa hỏi.”

 

Anh lập tức cười nhạo tôi: “Cái này thì anh không hiểu rồi, lúc nó thi đại họcthì em còn đến đón, giờ có điểm rồi lại không thèm hỏi?”

 

Tâm trạng tôi rất phức tạp, nuôi dạy trẻ con thật sự quá khó.

 

Con bé này giỏi lừa dối đến mức đáng sợ.

 

Tôi có chút hối hận vì đã không nhận ra khả năng che giấu của nó sớm hơn.

 

Tôi không để ý đến Bùi Mẫn, mà quay sang nói với bà Bùi: “Cái vòng luẩn quẩn này đã lừa dối quá lâu. Nếu bố mẹ cháu có thể tự nhận ra thì tốt, nhưng vấn đề là họ chẳng hề hay biết gì…”

 

Bà Bùi khẽ nói: “Dạo này cháu nên để tâm đến nó nhiều hơn, sức chịu đựng của trẻ con rất mong manh.”

 

Tôi thở dài: “Nhưng nghĩ đến việc trước đây nó bắt n@t bạn học, cảm thấy cũng có phần đáng đời.”

 

Bà Bùi xoa đầu tôi, coi như an ủi.

 

Lúc này, Bùi Mẫn lại xen vào một câu: “Biết nó đáng đời mà vẫn đi đón nó thi đại học.”

 

Tôi: “???”

 

Không phải chứ, cả tối nay anh cứ mỉa mai tôi là sao?

 

43.

 

Hôm đó, tôi ở nhà bà Bùi đến hơn mười giờ tối, dù sao thì bố mẹ cũng chẳng quan tâm đến tôi.

 

Bùi Mẫn là người lái xe đưa tôi về.

 

Giờ đây, bề ngoài của anh trông đã giống một người bình thường.

 

Mặc đồ vào trông gầy gò, khuôn mặt nho nhã, cử chỉ điềm tĩnh và tao nhã.

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page