Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

25.

 

Nửa tháng sau, bố mẹ tôi từ Las Vegas trở về.

 

Mẹ tôi ôm chặt lấy Giang Tuệ: “Bảo bối, mẹ mang quà về cho con này!”

 

Giang Tuệ có phần hoảng sợ liếc nhìn tôi.

 

Có lẽ con bé đang tự hỏi—bố mẹ không thấy cảnh tôi đánh em gái trong camera sao?

 

Nhưng mẹ tôi vẫn tự nhiên dắt nó đi xem quà, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện đó.

 

Họ căn bản là chẳng thèm xem camera.

 

Thế giới quan của Giang Tuệ có vẻ như đang sụp đổ.

 

Vừa bước vào nhà, bố tôi đã lập tức gọi điện cho luật sư.

 

Tôi ngồi trên ghế sô-pha, nghe loáng thoáng được vài câu, có vẻ như chuyện tranh chấp tài sản không suôn sẻ…

 

Bố tôi tức đến mức chửi ầm lên: “Một con bảo mẫu mà mấy người cũng không xử lý được?! Tao nuôi đám luật sư chúng mày để làm gì hả?!”

 

Rồi là một tràng dài chửi bới, đại khái xoay quanh việc mỗi năm bỏ ra bao nhiêu tiền thuê cả đội ngũ luật sư mà chẳng làm nên trò trống gì.

 

Giang Tuệ khẽ cau mày, quay sang nhìn tôi.

 

Tôi vẫn ngồi trên ghế sô-pha đọc truyện tranh, không buồn ngẩng đầu.

 

Con bé há miệng, muốn nói gì đó… nhưng lại không dám nói.

 

26.

 

Tôi đại khái đoán được Giang Tuệ đang nghĩ gì.

 

Con bé muốn mách lẻo, nói rằng tôi đã đánh nó.

 

Nhưng điều con bé sợ hơn chính là — từng lời nói dối suốt bao năm qua của nó sẽ bị lật tẩy.

 

Mẹ tôi, sau khi đánh bạc xong, lại quay về đóng vai bà mẹ hiền.

 

Buổi sáng, bà ta ra vườn nghe con gái cưng kéo đàn.

 

Giang Tuệ định kéo bừa.

 

Tôi nghe thấy liền kéo rèm cửa, liếc nó một cái.

 

Thế là con bé không dám nữa, đành loay hoay kéo một bản nhạc nhập môn.

 

Mẹ tôi cau mày: “Tuệ Tuệ à, hôm nay con không tập trung à?”

 

Giang Tuệ im lặng một lúc, rồi nói: “Không phải, đây là bản nhạc con tự sáng tác, con đang thử cảm nhận giai điệu.”

 

Tôi: “…”

 

Mẹ tôi sửng sốt: “Wow! Tuệ Tuệ nhà ta biết sáng tác nhạc rồi sao?!”

 

Giang Tuệ lại lộ ra biểu cảm đó – cái biểu cảm nhìn khỉ.

 

Nhưng khi nhìn sang tôi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.

 

Tôi thầm nghĩ, con bé vẫn còn chưa chịu nói thật.

 

Vậy thì đợi đến khi nhập học lại xem, lúc bố mẹ nhìn thấy điểm thi của nó, không biết nét mặt họ sẽ ra sao.

 

27.

 

Bố mẹ hầu như không quan tâm đến tôi, trong ngôi nhà này, tôi gần như là người vô hình.

 

Có thể tưởng tượng được, ngay cả cách họ “chăm sóc” Giang Tuệ cũng chỉ như đang diễn kịch.

 

Tôi cũng chẳng quan tâm đến họ, cứ ăn uống thoải mái, không bỏ lỡ bữa nào.

 

Thỉnh thoảng, Giang Tuệ lại dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, vừa tức tối nhìn tôi.

 

Tôi nói với Bùi Mẫn: “Em có cảm giác, nếu em không ra tay lúc đó, con bé rất muốn bắt nạt em.”

 

Bùi Mẫn bất lực nói: “Sau này em đi rồi thì sao? Em tính mang nó theo à? Tiểu Hòa, trẻ con không phải mèo hay chó, đã muốn lo thì không thể tùy tiện vứt bỏ.”

 

Tôi sửng sốt: “Mèo chó cũng đâu thể tùy tiện vứt bỏ chứ?!”

 

Bùi Mẫn im lặng giây lát, rồi nói: “Em nói đúng… là anh ví dụ không đúng rồi.”

 

Bên đầu dây của anh có tiếng người gọi.

 

Anh sắp lên sàn đấu rồi.

 

Anh vội vàng nói với tôi: “Cúp máy đây.”

 

Tôi nói: “Cố lên nhé.”

 

Anh khựng lại một chút, đầu dây bên kia dường như vang lên tiếng cười khẽ.

 

28.

 

Chín giờ sáng.

 

Tôi ngồi xổm ở góc vườn, cầm điện thoại xem trận đấu quyền anh.

 

Giang Tuệ chạy tới, đứng trên cao nhìn xuống.

 

Con bé nói: “Chị đừng có đắc ý…”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, khiến phần còn lại của câu nói nghẹn lại trong cổ họng con bé.

 

Tôi cố tỏ ra thân thiện: “Lại đây ngồi đi.”

 

Con bé đáp: “Tôi không.”

 

Nhưng một lát sau, nó lại rướn cổ lên: “Chị đang xem gì vậy? Quyền anh? Chị từng học quyền anh à?”

 

Vừa nói vừa vô thức ngồi xuống bên cạnh.

 

Tôi chỉ vào gương mặt trên màn hình: “Anh ấy tên là Bùi Mẫn, cũng là một đứa trẻ chỉnh sửa gen, giống như em.”

 

Giang Tuệ lập tức hứng thú, ngồi hẳn xuống xem cùng với tôi.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page