Chương 2:
20/02/2025
Chương 3:
20/02/2025
Chương 1:
20/02/2025
Chương 4:
22/02/2025
Chương 5:
22/02/2025
Chương 6:
22/02/2025
Chương 7:
25/02/2025
Chương 8:
25/02/2025
Chương 9:
25/02/2025
Chương 11:
27/02/2025
Chương 12:
27/02/2025
Chương 10:
27/02/2025
Chương 13:
01/03/2025
Chương 14:
01/03/2025
Chương 15:
01/03/2025
Chương 16:
04/03/2025
Chương 17:
04/03/2025
Chương 18:
04/03/2025
Chương 19:
06/03/2025
Chương 20:
06/03/2025
Chương 21:
06/03/2025
Mẹ tôi sinh tôi xong, đột nhiên trào lưu chỉnh sửa gen cho trẻ sơ sinh bắt đầu xuất hiện trên quy mô nhỏ.
Bố mẹ tôi đau đớn thở dài: “Chỉ chậm một năm thôi, lại sinh ra một đứa vô dụng.”
Thế là họ vội vàng sinh thêm đứa thứ hai, đó là em gái tôi.
Dù sau đó các phòng thí nghiệm bất hợp pháp nhanh chóng bị dẹp bỏ, họ vẫn cảm thấy may mắn vì đã kịp thời nắm bắt cơ hội.
Họ nói với tôi: “Đừng ghen tị với em gái con, con vốn dĩ là một kẻ vô dụng, do gen quyết định rồi.”
Nhưng họ không nhận ra sao?
Ánh mắt em gái tôi nhìn họ, giống như đang nhìn hai con súc v@t vậy.
1.
Năm đó, tôi mới hai tuổi.
Ông nội vẫn còn sống, nhà họ Giang vẫn là một gia tộc có tiếng ở thành phố T.
Nhưng bố mẹ tôi vì nghien cờ b@c mà bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, dù chưa đến mức bị cắt đứt quan hệ, nhưng họ bị hạn chế chi tiêu.
Bố tôi tức giận, liền lớn tiếng tuyên bố với ông nội: “Chờ mà xem, rồi có ngày tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, nhà này sau này vẫn phải trông cậy vào tôi!”
Chứng minh bằng cách nào?
Hai người họ chẳng có gì cả, hy vọng duy nhất chính là sinh con.
Họ sinh tôi, nhưng trong sáu đứa cháu của gia tộc, tôi chẳng có gì nổi bật — dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, có gì đặc biệt được chứ.
Cuối cùng, bước ngoặt thay đổi số phận của bố mẹ tôi đã xuất hiện.
Trẻ sơ sinh chỉnh sửa gen.
Đắt đỏ, hiếm có, công nghệ cao.
Quá phù hợp với kiểu người như bố mẹ tôi — ngu dốt, lắm tiền, lại còn tự cho mình là khác biệt.
Họ lập tức quyết định sinh đứa thứ hai, thế là em gái tôi ra đời.
Nghe nói, họ bế em gái tôi còn quấn tã về khoe khoang, liền bị ông nội mắng thậm tệ, thậm chí ông nội còn sớm chia tài sản, tuyên bố từ nay họ không cần quay về nữa.
Bố mẹ tôi tức đien, lại tiếp tục buông lời thách thức: “Được thôi, cứ chờ mà xem!”
2.
Nhìn đi nhìn đi, không biết muốn người ta nhìn cái gì nữa.
Lúc vừa nhận được phần tài sản chia cho, bố mẹ tôi vẫn còn ôm mộng lật ngược tình thế.
Có em gái tôi rồi vẫn chưa đủ, họ lại cảm thấy không thể “thiên vị”.
Dù tôi đã ra đời theo cách tự nhiên, nhưng biết đâu vẫn có thể cứu vãn được?
Vì vậy, từ khi lên sáu, họ bắt đầu đưa tôi đến hết phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác, tiến hành đủ loại thí nghiệm trên người tôi.
Đien rồ nhất là có một phòng thí nghiệm tự phát minh ra cái gọi là “liệu pháp điện giật”, lý thuyết không rõ ràng.
Sáu tuổi, tôi bị trói trên ghế điện, bị giật đến sống dở chet dở.
Mẹ tôi đeo đầy trang sức, chắp tay tụng niệm: “Chịu khổ trong khổ mới thành người trên người, chịu khổ trong khổ mới thành người trên người…”
Sau đó bà ta ký hợp đồng một năm với phòng thí nghiệm, nói rằng nếu mỗi tuần điện giật một lần thì có thể nâng cao trí thông minh của tôi.
Lúc đó tôi nhìn xung quanh, tìm thấy một cây gậy golf không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm, liền cầm lấy trong tay.
Mẹ tôi vui vẻ bước tới: “Tiểu Hòa, đợi lớn lên rồi con sẽ cảm ơn mẹ, chịu khổ trong khổ mới thành người trên người…”
Tôi vung gậy đánh một cú thật mạnh: “Vậy sao mẹ không chịu khổ đi?!”
Năm sáu tuổi, tôi bộc phát một sự hung hãn mà ngay cả bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc, một đứa trẻ dù có dốc hết sức cũng chẳng thể mạnh đến đâu.
Tôi nhanh chóng bị khống chế, rồi bị đưa vào bệnh viện tâm th@n.
Viện trưởng ban đầu không chịu nhận, nói rằng tôi không có bệnh.
Nhưng lúc đó mẹ tôi có rất nhiều tiền.
Bà ta khăng khăng: “Đứa trẻ này có vấn đề về gen! Nó chắc chắn mang gen bạo lực! Nếu bây giờ không kiểm soát, sau này nó sẽ giet người!”
You cannot copy content of this page
Bình luận