Cái chết của Huy Tử khiến Cố Thời Tự đau lòng khôn xiết, còn Cố Thời Nguyên thì cảm thấy vô cùng day dứt.
Nếu không phải vì lời thỉnh cầu của Cố Thời Nguyên, nếu không phải vì sự kiên quyết của Cố Thời Tự, nếu không phải vì muốn đón gia đình mấy người sinh viên đó vào thành phố, thì làm sao Huy Tử lại bị xác sống cào xước da trong lúc làm nhiệm vụ và mất mạng?
Có lẽ dù không phải vì chuyện này, Huy Tử cũng có thể bị thương hay thậm chí bỏ mạng trong những nhiệm vụ khác. Nhưng chuyện này xảy ra đã khiến Cố Thời Tự cảm thấy tội lỗi sâu sắc, có lẽ cảm giác đó sẽ ám ảnh anh suốt đời.
Lý Vân cũng hiểu điều này, nhưng…
“Anh ơi, em đau quá! Sao lại thành ra thế này? Huy Tử…” Lý Vân lẩm bẩm, hai tay vò tóc, trượt từ trên tường xuống ngồi bệt, dùng gáy liên tục đập vào tường, cố dùng cơn đau để làm tê liệt sự bất lực trong lòng.
Đội của họ đã cùng nhau vào sinh ra tử, vượt qua bao sóng gió. Những thành viên cũ người thì chết, người thì rút lui, giờ chỉ còn lại năm người. Họ coi nhau như anh em ruột thịt. Lý Vân là em út, luôn được mọi người chăm sóc, còn Huy Tử dù ít nói nhưng lại là người tỉ mỉ và chu đáo nhất. Đối với họ, cái chết của Huy Tử giống như một người anh em ruột thịt đột ngột bị khoét mất một mảng tim gan, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Tề Minh quay mặt đi, vành mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.
Cả siêu thị chìm trong một sự im lặng nặng nề, ngột ngạt như mây đen vần vũ. Ai nấy đều câm nín, nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Đột nhiên, Cố Thời Nguyên kinh ngạc kêu lên: “Anh ơi! Anh Huy Tử còn thở! Mọi người mau lại đây xem!”
Những người khác sững sờ vây quanh, trong mắt đầy vẻ vui mừng khôn xiết, hỏi Cố Thời Nguyên dồn dập. Mắt Cố Thời Tự cũng sáng lên, vội quay đầu nhìn. Nhưng đúng lúc này, anh chợt nhận ra, Dương Tử Thanh đã biến mất.
Ở một bên khác, Diệp Hiểu đang đứng cạnh kệ hàng đầy khăn giấy, lo lắng nhìn Dương Tử Thanh, cố gắng an ủi cô: “Tử Thanh, cô đừng để ý đến bọn người thô lỗ đó, họ chẳng hiểu lý lẽ gì cả, cái chết của Huy Tử không phải lỗi của cô.”
Lời nói còn chưa dứt, Diệp Hiểu bỗng nghe thấy tiếng reo hò “Chưa chết! Chưa chết!” từ phía không xa. Cô ngạc nhiên: “Anh ấy vẫn chưa chết sao?” Cô giận dỗi giậm chân, “Một lũ rảnh hơi! Chưa chết thì đừng có la hét lung tung!”
Cô liếc nhìn Dương Tử Thanh, thấy cô không hề có phản ứng kinh ngạc hay vui mừng, liền kinh ngạc hỏi: “Cô… cô đã biết trước rồi à?”
Dương Tử Thanh chỉ lặng lẽ cầm những mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc trên tay, khép bàn tay lại rồi nói khẽ: “Tôi muốn ở một mình một lát.”
“Ồ, được rồi, tôi đi ngay đây.” Diệp Hiểu nhận ra cô đang buồn bực. Bị người ta oan ức như vậy, lại thêm chiếc vòng ngọc quý giá vỡ tan không vì lý do gì, ai mà không khó chịu cho được.
Vừa bước ra, Diệp Hiểu đã đụng phải Cố Thời Tự và Lý Vân đang hớt hải chạy tới. Cô cảnh giác chĩa đèn pin vào, thấy là họ liền cau mặt: “Thế nào, người chưa chết nên đến xin lỗi à? Không cần đâu, Tử Thanh giờ không muốn nghe.”
Cố Thời Tự còn chưa kịp mở lời, Lý Vân đã vội vã nói: “Cô Dương, những lời vừa nãy tôi nói không phải cố ý. Chỉ vì quá kích động, lỡ lời mà thôi. Tôi là thằng khốn, cô mắng hay đánh tôi cũng được!”
Diệp Hiểu thầm đảo mắt, nghĩ bụng lời xin lỗi thì lại trôi chảy lắm.
Dương Tử Thanh chầm chậm bước ra từ sau kệ hàng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cần xin lỗi, chuyện thường tình thôi, tôi cũng chẳng mất mát gì.” Cô quay sang nói với Cố Thời Tự, “Huy Tử đã ổn rồi, phần còn lại thì phải xem khi nào anh ấy tỉnh lại. Tối nay chúng tôi sẽ tạm nghỉ lại đây một đêm.”
Thấy vẻ mặt cô tái nhợt, mệt mỏi đến mức không muốn nói thêm, Cố Thời Tự đành nuốt mọi thắc mắc xuống, vội gật đầu: “Tòa nhà này đã dọn sạch xác sống, cửa chính cũng đã bị bịt kín. Chúng tôi sẽ phân ca trực đêm, hai cô cứ yên tâm nghỉ ngơi. Dưới lầu có mấy người khả nghi, hai cô đừng xuống đó. Tầng hai chúng tôi có để lại ít đồ ăn, lát nữa sẽ nấu đồ nóng, hai cô cũng ăn chút gì nhé.”
Dương Tử Thanh hờ hững gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt. Cố Thời Tự nhìn cô thật sâu, khẽ nói: “Cô Dương, xin lỗi… và cũng cảm ơn cô rất nhiều.”
Dương Tử Thanh chỉ khẽ nhếch môi, xem như đã đáp lại.
Lý Vân hối lỗi vô cùng, nhanh nhẹn chạy tới chạy lui, mang hai chiếc ba lô của Dương Tử Thanh và Diệp Hiểu, cùng với không ít đồ ăn khô, trái cây, và mấy thùng nước suối tới. Vẻ mặt xun xoe nịnh nọt của anh ta khiến Diệp Hiểu không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Tên này tuy đáng ghét, nhưng cũng biết sai mà sửa. Chỉ là mặt còn dày quá.” Cô lật xem những món đồ được mang đến, đều là những thứ gọn nhẹ và thiết thực, như thịt khô, đùi gà, lạp xưởng, cháo bát bảo và bánh mì. Thậm chí còn có cả kẹo dẻo và khoai tây chiên. Trái cây gồm một quả dưa lưới lớn, vài quả táo, cam và chuối, tất cả đều còn nguyên vẹn.
“Những thứ này chắc chắn là họ đã đi lùng sục trong siêu thị mà có,” Diệp Hiểu lẩm bẩm một mình, rồi thắc mắc, “Nhưng sao lại nhiều nước thế nhỉ? Uống thì không hết, để tắm à?”
Dương Tử Thanh đang cầm một cái túi đầy những tinh hạch trắng tinh. Đây là thù lao đã được cô và Cố Thời Tự thỏa thuận trước, nặng trĩu với gần hai trăm viên. Cô liếc nhìn Diệp Hiểu: “Đúng là có thể dùng để tắm đấy.”
“Thế thì lãng phí quá đi mất?”
“Đằng nào cũng không mang đi được, không dùng thì phí thôi.”
Diệp Hiểu khựng lại một chút, chợt hiểu ra. Hóa ra mấy người đàn ông đó không có năng lực không gian. Nhiều đồ trong siêu thị như vậy, họ không tài nào mang hết đi được, đành phải dùng thoải mái. Không giống như cô, thấy thứ gì cũng nghĩ phải tiết kiệm cất vào để dùng sau này.
“Vừa nãy vào đây, tôi thấy tầng hai bừa bộn quá, nhiều đồ ăn chỉ mới ăn một tí đã vứt trên đất, tiếc đứt ruột. Những thứ họ không ăn hết, để lại thì người khác cũng có thể dùng được, vậy mà lại phung phí hết.” Diệp Hiểu nhỏ giọng cằn nhằn.
Có kho báu mà không mang đi được, không hoang phí thì biết làm sao? Dương Tử Thanh cũng cảm thấy xót xa. Cô từng nếm trải những cơn đói khát kéo dài, cũng biết cảm giác tuyệt vọng khi vất vả lắm mới tìm được một siêu thị mà bên trong trống rỗng. Vì vậy, cô luôn trân trọng lương thực và khi thu thập đồ vật cũng không bao giờ lấy sạch.
Nhưng nói thật, Giang Thành đã thất thủ từ rất sớm, đồ đạc ở đây dù có được bảo quản tốt đến mấy cũng sẽ không còn nhiều người đến lấy nữa, lãng phí thì cũng đành vậy.
“Ở đây có đủ thứ, tôi định đi tắm. Cô cứ tự nhiên,” Dương Tử Thanh vừa nói, vừa lấy ra năm viên tinh hạch trắng trong túi và đưa cho Diệp Hiểu, “Coi như là thù lao cho nửa viên tinh hạch xanh cấp hai.”
“Không phải cô nói dùng thông tin để đổi tinh hạch sao? Tôi không thể nhận,” Diệp Hiểu liên tục xua tay.
“Tôi cũng chưa nói riêng với cô về chuyện tinh hạch,” Dương Tử Thanh lạnh nhạt nói, vẫy tay không nói thêm nữa. Cô cầm đèn pin đi quanh siêu thị vài vòng, tìm đủ dụng cụ tắm gội rồi lên tầng ba tìm một bộ quần áo mới. Cô thay từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Tầng ba tuy không có đồ ăn nhưng đồ dùng sinh hoạt lại rất đầy đủ. Cô xách những thứ đó tới phòng nghỉ của nhân viên.
Nhà vệ sinh quá bẩn, nhưng có một phòng nghỉ nhân viên khá sạch sẽ. Cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng, xách thêm hai thùng nước suối 4 lít đi vào, đóng cửa lại rồi cả người trượt xuống ngồi dựa vào cánh cửa.
Mệt quá, đau quá. Toàn thân ê ẩm, dường như mỗi khúc xương đều đang gào thét. May mà luồng năng lượng bạo tàn kia cuối cùng đã bị chiếc vòng ngọc hấp thụ, nếu không, có lẽ giờ này cô đã nổ tung như một quả bóng bay rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận