Danh sách chương

Cái kiểu cứ xuất hiện mọi lúc mọi nơi như vậy… thật sự không thể chỉ gọi là “ái mộ” nữa, nó có phần hơi biến thái.

Chỉ vì anh ta đẹp trai mà bỏ qua cho hành vi này ư? Không đâu. Hạ Hiểu Lộ tự thấy mình không phải người rộng lượng đến thế. Bị làm phiền suốt một thời gian dài, dù có là đại mỹ nam, cũng chẳng khiến người ta mềm lòng được.

“Làm ơn, biến đi cho tôi nhờ! Đồ biến thái!!”

Gương mặt Hạ Hiểu Lộ bốc lửa, giọng nói lạnh tanh, ánh mắt như băng giá nhìn thẳng Tiêu Thu Mính.

Tiêu Thu Mính đứng đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Màn tỏ tình mà anh ta chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu, giờ lại bị phá tan hoang chỉ trong chớp mắt. Ai mà chẳng tức?

Trong lòng anh ta, việc dành thời gian sắp xếp một màn tỏ tình như thế này… chính là cách thể hiện sự nâng niu và yêu thích tuyệt đối dành cho một cô gái.

Nếu đối phương từ chối, thì trong mắt anh ta là lỗi do đối phương, là do cô ấy không biết điều.

Tiêu Thu Mính ngẩng đầu lên, nhìn về phía ký túc xá, nơi đang chen kín những sinh viên hóng chuyện. Anh ta hét lớn: “Tạ Vân! Làm bạn gái anh được không?!”

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cửa sổ, nhưng… người duy nhất có thể trả lời anh ta, Tạ Vân, lại từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Chỉ một cái chớp mắt, mà với Tiêu Thu Mính, lại như cả một thế kỷ trôi qua.

Anh ta đứng giữa hoa hồng và ánh nến, giọng khàn đi: “Làm bạn gái anh… được không?”

Giọng của “nam thần” quả thật rất dễ nghe, nhẹ nhàng như suối chảy trong khe núi, lúc này lại đượm thêm sự chân thành, khiến cho sức cuốn hút càng tăng lên gấp bội.

Dù cho Tạ Vân không đáp lại, nhưng trên tầng ký túc xá, đã có không ít nữ sinh thay cô hò reo: “Được! Được! Được! Bọn em sinh con cho anh luôn!!”

Trước cảnh tượng ấy, Hạ Hiểu Lộ lại càng thấy Tiêu Thu Mính vô cùng chướng mắt, liền lạnh lùng buông một câu châm chọc: “Hoa? Nến? Anh cảm động bản thân à?”

Đám này… đừng nói là Tạ Vân, dù là Hạ Hiểu Lộ đây, người mới chỉ “nửa chừng” dấn thân vào giới influencer, cũng có thể đặt nguyên một màn hoành tráng gấp mười lần như thế.

Thuê công ty tổ chức cầu hôn thì còn lãng mạn gấp bội.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Tiêu Thu Mính thoáng nheo lại, đầy nguy hiểm. Sau khi liếc nhìn đám đông vây xem xung quanh, anh ta mới khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng: “Cô không phải là Tạ Vân, nên không thể thay cô ấy trả lời được.”

Gió đêm bắt đầu thổi mạnh, thời tiết cũng dần lạnh hơn.

Hạ Hiểu Lộ cười nhạt, phản đòn: “Anh biết không? Giờ con gái người ta không còn thích kiểu đàn ông ‘điều hòa trung ương’ nữa đâu.”

Cứ làm như mình là yêu tinh hồ ly trong chuyện xưa ấy, mê hoặc cả thế giới bằng “tình si và mộng ảo”.

Giờ ai cũng sống thực tế cả rồi, chẳng ai có thì giờ đóng phim ‘Liêu Trai Chí Dị’ với anh đâu.

Nhưng mà Tạ Vân vẫn không xuống.

Còn Tiêu Thu Mính, cũng không chịu rời đi.

Anh ta mặc áo sơ mi mỏng manh cùng vest đứng dưới ký túc xá, tay ôm bó hoa lớn, như một tượng đá bị nguyền rủa.

Người xem náo nhiệt thì sau một hồi cũng chịu không nổi, bắt đầu tản dần đi, có người còn vừa gỡ trang điểm vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Đèn ký túc xá sắp tắt, ai chưa rửa mặt là phải lén lút mò trong bóng tối.

Còn Hạ Hiểu Lộ, sau khi trở về phòng, thì càng thêm bực bội, trong lòng như có lửa đốt.

“Nghe này…” Cô ấy nói, giọng nghiêm túc hẳn: “Cậu đừng có đồng ý với Tiêu Thu Mính. Hồi trước đứng xa nhìn thì thấy anh ta có vẻ ổn, nhà có điều kiện, tính cách cũng tốt, thỉnh thoảng hơi lạnh lùng một tí cũng không sao.”

“Nhưng thật ra… anh ta đúng là cái điều hòa trung ương chính hiệu. Lúc nào cũng bày ra vẻ đạo mạo, mọi chuyện tính toán kỹ như lập trình.”

“Như chuyện hôm nay, tớ dập mặt anh ta đến vậy rồi mà sao? Vẫn mỉm cười. Nhìn tớ như thể tớ là con bé con hồ nháo không hiểu chuyện gì hết.”

Hạ Hiểu Lộ càng nói càng bực: “Cái vẻ lạnh lùng trước kia, đúng là giả trân. Không chừng từ đầu đến cuối chỉ là diễn trò.”

Rồi cô ấy chốt lại một câu, rõ ràng như đóng đinh vào ván: “Cho dù phải đi gặm cái khúc xương khó nhằn là Quý Cảnh Lẫm đi nữa, thì cũng đừng có đụng vào Tiêu Thu Mính!”

Nhưng mà Tạ Vân hoàn toàn không biết Hạ Hiểu Lộ đang nói Quý Cảnh Lẫm là ai, vì thế suy nghĩ của cô bị kéo sang hướng khác, liền tò mò hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Hạ Hiểu Lộ đang cầm quả táo trên tay thì suýt rơi xuống đất.

Cái gì?! Cô ấy đến cả Quý Cảnh Lẫm là ai cũng không biết?!

Nhìn đứa nhỏ này mà xem… đúng thật là học hành đến mức lú luôn rồi.

“Để tớ nói cho cậu hiểu, nếu Tiêu Thu Mính được gọi là nam thần của toàn trường, thì Quý Cảnh Lẫm chính là nam thần đỉnh cấp trong tất cả nam thần! Như vậy nói chắc cậu hiểu rồi chứ?”

Anh ta là kiểu nhân vật “thần thoại”, gần như không thể chạm tới, tồn tại như một truyền thuyết.

Về phần tại sao anh ấy không nổi tiếng bằng Tiêu Thu Mính, đơn giản là vì anh ấy thực sự cao lãnh, lạnh lùng theo nghĩa đen.

Không phải kiểu cao lãnh giả trân như Tiêu Thu Mính, mà là… đối với con gái không có chút phản ứng nào, càng đừng nói tới kiểu bán manh hay tỏ ra đáng yêu gì đó, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!

Trong mắt anh ấy, con trai với con gái chẳng khác gì nhau, có lẽ chỉ khác về… mặt giải phẫu học.

“Cậu biết không, anh ta là thiên tài y khoa đấy! Trời đất ơi! Thật không thể tin nổi!”

Hạ Hiểu Lộ xuýt xoa vài tiếng, rồi đem hết thông tin về Quý Cảnh Lẫm dốc ra trước mặt Tạ Vân.

Tạ Vân tùy tiện nhìn qua vài dòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.

“Hình như… tớ từng gặp anh ta ở đâu đó.”

Vừa nói, cô vừa dùng đầu bút gõ nhẹ lên cằm, nhíu mày suy nghĩ.

Câu này vừa thốt ra, Hạ Hiểu Lộ suýt nữa muốn té xỉu tại chỗ: “Tiêu Thu Mính lần trước gặp cậu cũng nói y chang như vậy đó! Trời đất ơi! Cậu đừng có mà… giống lần trước nữa nha!”

Cô ấy kích động ra mặt, thật lòng khuyên nhủ: “Gặm khúc ‘xương xấu’ là Quý Cảnh Lẫm để làm gì chứ? Anh ta một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Dù cậu có dáng người xinh đẹp thế nào, trong mắt anh ta cũng chỉ là… các bộ phận giải phẫu mà thôi!”

Đúng là loại người hủy diệt mọi ảo tưởng lãng mạn!

Sau đó, Hạ Hiểu Lộ bắt đầu “giáo dục khoa học” cho Tạ Vân, kể hết mấy việc gây phẫn nộ trời đất của Quý Cảnh Lẫm:

Ví dụ, có nữ sinh bị vấp ngã ngay trước mặt anh ta → Anh ta không hề đỡ.

Có nữ sinh nước mắt rưng rưng bảo là đói lắm → Anh ta bảo ra ngoài mà ăn.

Nếu cô vặn trẹo chân gì đó → Anh ta lập tức nắn xương, bẻ khớp ngay, không nói một câu dư thừa.

Còn lãng mạn hay mộng mơ gì đó? → Quên đi cho lẹ.

Nghe xong, Tạ Vân chỉ gãi gãi cằm, nhẹ giọng nói: “Những chuyện đó… chẳng phải đều là điều bình thường sao? Là thao tác tiêu chuẩn mà.”

Không ngờ bạn thân của mình lại là một “nam thẳng viết hoa” (ý là suy nghĩ thẳng đuột, cứng nhắc như đàn ông), Hạ Hiểu Lộ cạn lời, không biết nói gì, chỉ còn biết kéo tay Tạ Vân đi ra ngoài.

“Tớ nói này, có một tiệm Nhật mới mở, ăn ngon lắm luôn! Tớ dẫn cậu đi ăn nhé!” Hạ Hiểu Lộ vừa nói vừa vỗ vỗ ví tiền của mình.

Dạo này cô ấy kiếm được không ít tiền, mà tất cả bước ngoặt tốt đẹp này đều bắt đầu từ khi có Tạ Vân. Cho nên hôm nay cô ất phải trang trọng đãi công thần một bữa mới được.

Dù cô ấy biết rằng chút tiền cô ấy kiếm được chẳng đáng gì trong mắt Tạ Vân, nhưng đó là tấm lòng và cô ấy muốn tự mình thể hiện điều đó.

Nói thật, quán ăn này cô cũng thèm nhỏ dãi từ lâu rồi…

“Được thôi, đi nào.”

Tạ Vân cũng không từ chối. Giữa hai người họ, những chi tiêu nhỏ nhặt thế này chưa bao giờ phải tính toán rạch ròi.

Từ nhỏ Tạ Vân đã không phải lo nghĩ gì về tiền bạc, nên với cô, những chuyện này thật sự chẳng đáng bận tâm.

Hạ Hiểu Lộ mời cô một bữa đồ Nhật vài trăm tệ, hôm sau Tạ Vân liền trả lại bằng mấy cây son xịn, coi như mọi thứ hòa nhau.

Là một beauty blogger, Hạ Hiểu Lộ cũng có chút chạnh lòng, vì dù sao đi nữa thì kho trang điểm của cô ấy cũng không thể nào so được với Tạ Vân.

Phần lớn mỹ phẩm cô ấy có, từ khi mới bắt đầu làm blogger đến giờ, đều nhờ vào Tạ Vân hỗ trợ tích lũy từng chút một.

Còn với Tạ Vân, mỗi lần các thương hiệu lớn ra sản phẩm mới, người ta tự động mang đến tận tay cho cô dùng thử.

Tuy các cô vẫn đang ở ký túc xá, nhưng ngay cạnh trường cũng có một căn hộ riêng. Căn hộ đó có ban công rộng lớn, không gian hợp lại tới hơn 200 mét vuông. Ba của Tạ Vân còn thường xuyên càu nhàu là đã “ngược đãi công chúa nhỏ của mình quá rồi”.

Phòng ngủ thì rộng khỏi nói, chỗ còn dư đều được tận dụng để chứa đồ đạc và phụ kiện.

Trang sức, mỹ phẩm, dưỡng da, quần áo, giày dép, có đủ tất cả nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng Tạ Vân thì lại đã quen với những thứ này từ nhỏ. Đối với cô, mấy loại mỹ phẩm dưỡng da hay trang điểm, cô lười chẳng buồn động vào. Nhiều nhất cũng chỉ rửa mặt bằng sữa rửa mặt, vỗ chút nước hoa hồng rồi thôi.

Son môi các kiểu, đa số để đến hết hạn. Nếu không phải vì công việc, Hạ Hiểu Lộ cũng hiếm khi đụng đến những thứ này. Cô ấy thà dùng máy cạo đầu (ý nói cực kỳ tối giản) còn hơn là đánh mất nguyên tắc tiết kiệm của mình.

Lúc này Hạ Hiểu Lộ đang ngơ ngác ngắm nhìn, bỗng dưng mắt cô ấy sáng rực như đèn pha.

Ánh mắt ấy khiến Tạ Vân thấy hơi kỳ lạ, tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Hiểu Lộ chỉ chỉ vào bàn bên cạnh, chống cằm cười khúc khích: “Sau khi thần tượng ‘nam thần Tiêu Thu Mính’ của tớ sụp đổ, không biết có phải nam thần mới trong lòng tớ cũng sắp sụp nốt rồi không…”

Thật sự… rất khó nói trước điều gì.

Tạ Vân nhìn theo ánh mắt cô bạn, lúc đầu cũng không quá để ý. Nhưng khi nhìn đến góc nghiêng hoàn hảo của người kia, gương mặt tinh xảo, sắc nét, trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác khó chịu không tên.

Kiểu như bị ai đó đâm nhẹ một cái, âm ỉ, khó chịu cực kỳ.

“Anh ấy… Hình như tớ đã gặp ở đâu rồi.” Tạ Vân khẽ nói.

Tạ Vân lại một lần nữa buột miệng nói: “Hình như mình từng gặp anh ấy ở đâu rồi…”

Hạ Hiểu Lộ nghe xong thì trợn trắng mắt, trong lòng cũng chẳng còn sức để phản ứng nữa.

Cô nàng liền nắm lấy mặt Tạ Vân, ép cô quay đầu đi: “Ngoan nào, đàn ông đều là lũ heo to khoác lác, tốt nhất nên tránh xa loại như vậy.”

Cô nàng có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt trỗi dậy, trực giác mách bảo rằng Tạ Vân sắp rời xa mình, một cách rất xa, rất cách biệt.

Trong lòng Hạ Hiểu Lộ, không ai xứng đáng với Tạ Vân, người bạn như nữ thần của cô nàng. Kể cả là Quý Cảnh Lẫm, người nổi tiếng như thần thoại trong trường, cũng không được, vì như vậy là đang làm bẩn “tiểu khả ái” của cô ấy rồi.

Hết Phiên ngoại 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page