Danh sách chương

Tháng ba rực rỡ, khói hoa xuân phủ kín Giang Nam. Thành phố nổi tiếng cả nước với phong cảnh hữu tình này đang bước vào thời điểm đẹp nhất trong năm. Khắp nơi cỏ cây xanh mướt, chim én lượn bay, liễu rủ ven hồ dịu dàng đong đưa, hoa đào ven đường rực rỡ khoe sắc. Mỗi khi gió xuân thoảng qua, từng cánh hoa đào lại tung bay khắp trời. Chẳng bao lâu sau, mặt đất lát đá xanh đã phủ một tầng hồng nhạt kiều diễm, cánh hoa rơi lác đác, vẫn giữ vẻ dịu dàng và thanh thoát, khiến người ta không nỡ dẫm lên.

Men theo con đường đá xanh ấy, đi qua một rừng trúc mát rượi rồi rẽ trái, liền thấy một toà nhà hai tầng mang kiến trúc Trung Hoa cổ. Mái ngói đen, tường đỏ thẫm, lan can chạm trổ hoa văn cầu kỳ. Chính giữa treo một tấm biển lớn, bút tích phóng khoáng rồng bay phượng múa, ghi ba chữ: “Tiền Kiếp – Hiện Sinh”.

“Tiền Kiếp – Hiện Sinh” là tên một quán trà – cũng là nơi tôi, một cô gái 19 tuổi tên Diệp Ẩn, đang làm việc. Ở thành phố chuộng văn hoá thưởng trà này, các quán trà mọc lên như nấm sau mưa. Nhưng quán trà của chúng tôi không chỉ bán trà, mà còn kinh doanh một thứ đặc biệt hơn – một “nghề buôn” dính dáng đến tiền kiếp và hiện sinh.

Không biết bạn đã từng nghe đến một câu nói như thế này chưa: “Muốn biết chuyện đời trước, hãy nhìn những gì mình đang gánh chịu ở đời này; tiền kiếp gieo nhân, hậu thế gặt quả.” Nếu bạn đã gieo một hạt nhân từ kiếp trước, thì cho dù có trải qua bao nhiêu vòng luân hồi, bạn vẫn không thể thoát khỏi kết cục được định sẵn đó. Vậy thì, phải làm sao để hoá giải? Có thể đó là số mệnh đã an bài, chẳng thể tránh được. Nhưng công việc của chúng tôi lại chính là quay về cái kiếp bạn đã gieo nhân ấy, tìm ra căn nguyên của định mệnh và thay đổi nó.

Chúng tôi không thu tiền – chỉ nhận một giọt lệ của bạn.

Nghe có vẻ hoang đường, phải không? Chuyện liên quan đến xuyên không cơ mà, sao có thể làm được? Đúng vậy, xuyên qua thời không, người thường sao mà làm nổi? Nhưng với ông ấy thì khác. Người đó – chính là sư phụ tôi, cũng là chủ nhân của quán trà này.

Sư phụ tôi có một cái tên rất đẹp: Tư Âm, người cũng như tên.

Tôi được sư phụ nhận nuôi từ nhỏ, từ lâu đã xem người là thân nhân gần gũi nhất đời mình. Từ khi hiểu chuyện đến giờ, tôi hiếm khi thấy sư phụ nở nụ cười, cũng chưa từng thấy người giận dữ hay kích động. Lúc nào cũng trầm tĩnh như nước, dường như không điều gì trên thế gian này có thể khiến người lay động. Trong trí nhớ của tôi, chỉ khi dạy tôi thuật thông linh và trừ tà, người mới lộ ra đôi chút dịu dàng. Ngoài cái tên Tư Âm và kỹ thuật thông linh ấy, tôi không biết gì thêm về người – cả tuổi tác hay quốc tịch cũng đều là ẩn số.

Trong quán trà thường ngày chỉ có ba người: sư phụ Tư Âm, tôi, và sư huynh của tôi – Phi Điểu.

Cái tên Phi Điểu nghe rất phương Đông, nhưng huynh ấy lại có mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh như biển cả. Tôi không biết huynh đến từ đâu, khi tôi được sư phụ nhận nuôi, huynh ấy đã ở đó rồi. Huynh lớn hơn tôi bốn tuổi, là một chàng trai cởi mở, vui vẻ và hoạt bát. Có lẽ cũng vì tính cách ấy mà bạn gái của huynh thay đổi liên tục, như đèn kéo quân. Tuy vậy, chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn cả ruột thịt. Huynh thông minh, xuất sư sớm hơn tôi rất nhiều, bao năm qua vẫn luôn là người xuyên không khắp nơi để truy tìm nguồn gốc tiền kiếp của các khách hàng.

Tiền kiếp của từng người mỗi khác, không chỉ giới hạn trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, mà đôi khi còn vươn tới châu Âu hay châu Phi xưa kia. Vấn đề ngôn ngữ chẳng đáng ngại. Trước mỗi lần lên đường, sư phụ đều cho huynh một viên giải ngữ đan, uống vào là có thể thông hiểu mọi ngôn ngữ ở bất cứ thời đại hay quốc gia nào. Tuy nhiên, giải ngữ đan chỉ có hiệu lực ở không gian – thời gian khác, chứ ở hiện tại thì hoàn toàn vô dụng. Nhận ra điều này, tôi đành ngậm ngùi quay lại với sách giáo trình tiếng Anh. Cứ ngỡ có viên thuốc thần kia thì khỏi phải học tiếng nữa, ai ngờ đâu!

Nhưng hôm nay lại là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi – bởi tôi đã chính thức xuất sư. Kể từ hôm nay, tôi cũng có thể giống như sư huynh, tự mình chu du xuyên suốt năm ngàn năm lịch sử, truy tìm tiền kiếp của những người đến nhờ cậy. Trước kia mỗi lần nghe sư huynh kể về những trải nghiệm ở các không gian khác, lòng tôi cứ ngứa ngáy không yên. Giờ thì cuối cùng tôi cũng có thể tự mình đảm nhiệm rồi. Nghĩ đến đó, tôi vui đến mức không kiềm được mà bật cười.

Thật mong tiền kiếp của vị khách đầu tiên sẽ rơi vào một thời đại tôi yêu thích… Không được, không được nghĩ vậy – đây là công việc nghiêm túc, không phải đi du lịch. Nhưng mà… nếu hoàn thành nhiệm vụ rồi thì chơi một chút chắc cũng đâu có sao, phải không?

Hết Kiếp Trước Và Kiếp Này.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page