Quý Hảo đã sớm muốn tìm cái hồ ước nguyện này rồi. Có lẽ là do không có duyên, cũng có thể vì trên người cô ta không có thứ gì mà thủy yêu cần.
Dù sao thì ở trường này nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng thấy qua cái hồ ấy. Vừa rồi nghe Quý Xa Xa bảo sẽ tới đó, cô ta lập tức rủ Tiểu Trinh đi cùng.
Trên đời này, ai mà chẳng có một điều ước muốn thành hiện thực.
Quý Xa Xa nhận ra đây là người từng học cùng lớp với mình, không nói hai lời liền mở cửa cho họ vào. Cô bé đang chuẩn bị đóng cửa thì một cậu bé khoác áo choàng có mũ trùm đầu cũng từ ngoài chen vào.
Thuận Úc kéo mũ xuống, lộ ra gương mặt của mình: “Tôi cũng muốn tới hồ nước đó.”
Hắn ta muốn hỏi thủy yêu xem, rốt cuộc hai người bên Yêu Hương Đường đã ước điều gì mà khiến quỷ đói bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.
Quý Xa Xa gật đầu, không đuổi hắn ta xuống xe. Sau khi tăng thêm ba chỗ ngồi, cô bé đóng cửa lại.
Ba yêu quái ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, trong lòng vừa bối rối vừa cảm thấy khó tin — thế giới này sao lại có thể thân thiện đến vậy?
Rõ ràng họ còn chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, thậm chí có thể phải động thủ. Ai ngờ chiếc xe ma này lại vô cùng rộng lượng và tử tế, hoàn toàn khác hẳn với những kẻ đầu óc toàn là đánh nhau như bọn họ.
Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của họ, Quý Xa Xa nghiêm túc nói: “Thầy Quý dạy rồi, phải yêu thương bạn học, quan tâm lẫn nhau.”
Nhưng trong lòng cô bé lại thầm nghĩ: Càng đông càng tốt, nếu con thủy yêu đó không chịu trả sách lại cho mình, tụi mình đông người còn có thể hội đồng nó.
Cả bọn thắt dây an toàn, âm thầm quyết định rằng: Thời đại mới thì phải có phong cách mới. Sau này tụi mình cũng phải trở thành những yêu quái yêu hòa bình — ít nhất là với Quý Xa Xa và Quý Minh Hi.
Chỉ có điều, mấy yêu quái đang định quay đầu làm lại cuộc đời ấy không biết rằng, con bé này không phải yêu hòa bình gì cả — mà là “yêu bình địa hóa mọi thứ”.
Chiếc xe kẹo ngọt lao vút về phía sau khu ký túc xá, chạy xuyên qua khu rừng rậm như mê cung, rồi đến một ngã ba đường. Xe rẽ trái, đi về phía có cái giếng nước.
“Đây là… hồ nước?” – Quý Hảo hít một hơi lạnh. Nhỏ này trước giờ chưa từng thấy cái hồ ước nguyện sao?
Quý Xa Xa gật đầu: “Chính chỗ này, tôi ném sách giáo khoa xuống đây.”
Bách Hiểu Sinh thò đầu vào cái giếng sâu không thấy đáy, từ trong cái hang tối om ấy lờ mờ có thể thấy một tia sáng. Cậu bé dùng kỹ năng thăm dò, nhưng bị chặn lại ở bên ngoài.
Phá án rồi — bên trong chính là nhà của thủy yêu.
Trong ngôi trường này, những nơi Quý Minh Hi không thể thăm dò được, ngoài kết giới, Giản Hoang và chính anh ra, thì chính là những chỗ có sinh linh cư trú.
Cậu bé đang định thu kỹ năng lại thì bất ngờ phát hiện trên mái căn nhà kia có một cái lỗ thủng, từ vị trí đó nhìn xuống có thể thấy rõ chiếc giường vỏ sò và bàn học.
Nói cách khác, đêm hôm đó khi Quý Xa Xa ném sách xuống, sách giáo khoa vô tình lọt qua cái lỗ đó và rơi thẳng xuống bàn học của thủy yêu.
Nhớ lại cảnh từng thấy Thủy Nguyện ngồi khóc ở sau núi, kết hợp với thời điểm Quý Xa Xa ném sách, không cần bói toán cũng đoán được — chuyện này tám phần là có hiểu lầm.
Bách Hiểu Sinh nhìn Quý Xa Xa bằng ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp. Con nhóc này ghê thật, mới đến trường có mấy ngày đã khiến cả trường náo loạn.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu bé chính thức đơn phương công nhận Quý Xa Xa là em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Bên này, Quý Xa Xa — người đang bị nghi ngờ — cũng không vui vẻ gì cho cam, chỉ tay xuống giếng nói: “Tôi đâu có bịa chuyện! Lúc đó tôi cảm nhận được bên dưới có người nên mới ném xuống! Trong truyền thuyết, thủy yêu không phải sống trong hồ ước nguyện sao?”
Mặt trăng ngày càng lên cao, Quý Xa Xa ngẩng đầu nhìn trời rồi hốt hoảng nói: “Trời ơi, thầy Quý sắp về rồi! Tôi phải lấy lại sách trước khi thầy quay về, không thì bị phát hiện là trốn học, thầy lại bắt tôi làm thêm bài tập cho coi!”
Nói xong, cô bé leo lên xe kẹo ngọt, cả chiếc xe bỗng thu nhỏ lại rồi “bùm” một tiếng, lao thẳng xuống giếng nước.
Mấy yêu quái còn lại ở trên mặt đất nhìn nhau, thầm nghĩ: Từ bao giờ ước nguyện lại thành xông thẳng vào nhà người ta thế này?
Trong đầu Bách Hiểu Sinh bỗng vụt qua vài cảnh tượng tương lai, một nụ cười dần hiện trên mặt cậu bé — mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
“Quý Nhất, mở kết giới chống nước cho tôi.” Nói xong cậu bé cũng nhảy theo xuống giếng.
Một làn ánh sáng xanh lóe lên, không chỉ có Bách Hiểu Sinh, mà ai trong số họ cũng được bao bọc bởi một lớp kết giới. Quý Nhất gật đầu với cả nhóm rồi nhảy xuống theo.
Giỡn à, trừ Kiều Ny ra thì ở đây ai cũng là người phe khác, để mình ở lại đây chẳng khác gì chờ chết.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng