Danh sách chương

Lý Tùng La đau đến mức cả người run lên, vành mắt nhanh chóng dâng đầy nước.

Nàng chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống, men theo gò má chảy xuống, dính vào gương mặt và bờ môi sát gần kia. 

Tạ Phù Cừ ngừng động tác “cắn”, ngơ ngác chẳng hiểu gì, theo bản năng đưa lưỡi liếm đi vệt nước ươn ướt bên khóe mắt nàng.

“Lý Tùng La, sao ngươi lại khóc nữa rồi?”

Tạ Phù Cừ nâng gương mặt nàng lên, những ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc khẽ vuốt ve mấy sợi tóc bên tai Lý Tùng La. 

Dù hắn chẳng cảm nhận được gì, nhưng theo bản năng vẫn giảm nhẹ sức lực, giống như đang nâng niu một đoá hoa trong nhà kính.

Những mảnh ký ức còn sót lại nói với hắn rằng khóc là chuyện không tốt, chỉ khi con người buồn bã hoặc bị tổn thương mới rơi nước mắt.

Thế nhưng Lý Tùng La lại thường xuyên khóc, số nước mắt của nàng còn nhiều hơn cả số sinh linh hắn giết sau khi sống lại.

Tại sao Lý Tùng La lại buồn?

Tạ Phù Cừ nghĩ mãi cũng không ra, trong lòng vừa bực bội vừa tủi thân, cứ lặp đi lặp lại việc áp má mình lên gò má nàng.

Lý Tùng La hít mũi một cái, dùng sức đẩy khuôn mặt đang dán sát quá gần của hắn ra.

Hắn quỳ ngồi giữa hai chân nàng, thân dưới không hề nhúc nhích, chỉ có cái đầu bị nàng đẩy ngửa nhẹ ra sau. 

Bị đẩy ra rồi, Tạ Phù Cừ liếm môi, đầu lưỡi hắn vẫn còn lưu lại vị tanh ngọt đặc trưng của máu.

Hắn cảm thấy máu của Lý Tùng La khác hẳn với bất cứ sinh linh nào khác, nhưng cảm giác hỗn loạn khiến hắn không thể diễn tả chính xác sự đặc biệt ấy.

Lý Tùng La rút giấy vàng ra, viết nguệch ngoạc vài dòng, châm lửa đốt đi.

【Ngươi sao có thể cắn vết thương trên môi ta? Rất đau đó!】

【Hơn nữa ta đã nói nhiều lần rồi, đừng có liếm nước mắt trên mặt ta nữa! Rất kỳ quái!】

Lý Tùng La không thấy việc bị hắn liếm mặt là bẩn.

Bởi vì Tạ Phù Cừ cũng là một phần của nàng, bản thân liếm bản thân thì tất nhiên không coi là dơ. 

Nhưng nàng lại cảm thấy như vậy rất kỳ lạ, dù sao hai người đâu có thật sự chung một thân thể, cho dù linh hồn thân mật đến mấy thì cũng vẫn là hai cơ thể độc lập.

Để một cơ thể khác liếm hay cắn mình, đương nhiên rất kỳ cục.

Lý Tùng La trừng mắt nhìn Tạ Phù Cừ qua ánh lửa chập chờn giữa hai người, còn hắn thì vẫn không có biểu cảm gì.

Phải đến một lúc lâu sau, khi tờ giấy vàng đã cháy sạch đến mức chẳng còn lại cả làn khói xanh, Tạ Phù Cừ mới chậm rãi cúi xuống về phía nàng. Khoảng cách vốn đã rất gần, liền bị hắn rút ngắn chỉ trong chớp mắt.

Trong lòng bàn tay Lý Tùng La, ngọn lửa khẽ nhảy lên, đầu lưỡi lửa liếm qua ngực Tạ Phù Cừ. 

Nàng giật mình, vội vàng dập tắt lửa, còn chưa kịp cúi xuống nhìn xem ngực hắn có bị bỏng hay không.

Gương mặt Tạ Phù Cừ đã hoàn toàn áp sát lại.

Hắn áp người đến cứng ngắc, thậm chí chẳng biết nghiêng mặt để dùng má chạm vào má, mà trực tiếp dùng chính diện đè lên. 

Sống mũi cao lạnh lẽo ép gò má nàng lõm xuống một chút, hơi thở lạnh buốt ngưng tụ thành từng mảng ẩm ướt, lướt qua khóe môi Lý Tùng La.

“Đau không tốt sao, Lý Tùng La——” Tạ Phù Cừ khẽ thì thầm, thật lòng thấy khó hiểu.

Trước khi Lý Tùng La đốt giấy cho hắn, Tạ Phù Cừ thậm chí không biết thứ cảm giác đó gọi là “đau”.

“Đau” khiến suy nghĩ hắn trở nên linh hoạt, tinh thần phấn chấn, chẳng lẽ đó không phải là một điều tốt sao?

“Lý Tùng La, ngươi không thích đau à?”

Tạ Phù Cừ hít khẽ vết thương trên môi nàng, nơi toát ra mùi máu. Vừa dứt lời, Lý Tùng La đã bất ngờ giữ chặt lấy mặt hắn, cắn mạnh một cái.

Răng nanh nhỏ nhọn của nàng trực tiếp cắn ra một vết rách rõ ràng trên môi Tạ Phù Cừ, máu sẫm đỏ gần như đen tức khắc trào ra, thấm vào môi nàng. Đầu lưỡi nàng nếm thấy vị đắng ngắt.

Máu của Tạ Phù Cừ có một vị đắng kỳ dị.

Lý Tùng La lập tức đẩy hắn ra, quay đầu sang một bên, “phì phì phì” nhổ liên tiếp mấy ngụm nước bọt lẫn máu. 

Nhưng dẫu vậy, trong miệng nàng vẫn còn sót lại vị đắng khó chịu ấy, khiến nàng không nhịn được nhíu mày thật chặt.

“Ai mà thích đau chứ? Đau mới là không tốt… Thôi, nói với ngươi cũng vô ích, ngươi đâu có nghe thấy.”

Nàng kéo dải lụa trên cánh tay hắn để lau miệng, ngẩng lên lại thấy môi hắn vẫn đang chảy máu.

Biểu cảm hắn đờ đẫn, khác hẳn vẻ mặt vô cảm thường ngày, lộ ra chút ngây ngốc. Lý Tùng La thuận tay lau vết máu trên môi hắn, rồi lấy giấy vàng chuẩn bị viết chữ đốt cho hắn.

Nhưng nàng vừa mới rút giấy ra, còn chưa kịp lấy bút, đã bị Tạ Phù Cừ bất ngờ nhào tới cắt ngang, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây dại đó, song trong bóng tối trải rộng dưới chân hắn, có gì đó đang cuộn trào rõ rệt.

 

Hết

Chương 94:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page