Danh sách chương

Quý Minh Hi giải thích: “Quỷ đói khi còn sống vốn đã bị Trường Sinh Môn tra tấn đủ đường, chết rồi lại còn bị họ dùng pháp thuật điều khiển, bắt đi tấn công chính quê hương mình, vì vậy chúng rất căm hận Trường Sinh Môn. 

Những đau khổ này lẽ ra đã bị thời gian xóa nhòa, nhưng hai tên kia lại dùng đúng thuật pháp đó để điều khiển chúng, khiến chúng nhớ lại toàn bộ quá khứ tàn nhẫn. Nếu không để chúng trút giận, sau này sẽ tạo thành đại họa. Hơn nữa…”

“Còn nữa sao?” Kỳ Dương Thiên thấy ngực mình hơi thắt lại — chẳng lẽ còn hậu quả đáng sợ nào khác nữa?

Quý Minh Hi đáp tỉnh bơ: “Còn nữa, bọn họ là tội phạm lừa đảo, còn nợ Ngải Tả Tư ba mươi vạn. Trước khi trả hết thì làm sao có thể để họ chết dễ dàng được.”

Huống chi Ngải Tả Tư đã hứa sẽ quyên góp toàn bộ số tiền đó cho nhà trường – đây là kinh phí sửa chữa phòng ốc của họ mà!

Thuận Úc đột nhiên lên tiếng bổ sung: “Lúc nãy tôi nhìn vào mắt họ, đã tiến vào nội tâm của cả hai. Tên cao lớn hình như là tội phạm truy nã, vì sợ bị bắt nên mới trốn ở đây. Tên thấp hơn cũng vậy, chỉ là số tiền hắn lừa ít hơn một chút.”

Quý Minh Hi nghiêm túc nói: “Vậy thì càng không thể để họ chết. Đợi họ tỉnh lại rồi đưa thẳng đến đồn công an, coi như góp phần làm việc tốt cho xã hội.”

Kỳ Dương Thiên: …

Anh ta nghi ngờ Quý Minh Hi thực ra đang muốn làm việc tốt cho ví tiền của mình, nhưng không dám nói ra.

Đúng lúc ấy, hành lang bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, Kỳ Dương Thiên nhớ lại lời của Quý Minh Hi lúc trước, không chút kháng cự để mặc làn gió cuốn mình bay lên.

Chuyến hành trình này khiến lòng anh ta nặng trĩu, trước khi rời đi vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại ngôi mộ thuộc về Đói Đói. 

Sau đó, anh ta liền trông thấy thầy Quý đang chu đáo… giúp người của Yêu Hương Đường đóng cửa lại, chặn hoàn toàn đường thoát của dòng nước xanh lục kia.

…Tâm trạng nặng nề bỗng dưng nhẹ bẫng đi hẳn.

Khi ngang qua gian mộ từng đặt quan tài, Thuận Úc lại nhớ tới những quyển nhật ký lớn nhỏ kia, hắn ta hỏi: “Vì sao Sơn Thần không để thằng nhóc ra đi một cách thanh thản? Yêu quái cũng có linh hồn, vẫn có thể bước vào luân hồi. Nếu có cơ duyên thích hợp, thậm chí còn có thể tìm lại ký ức kiếp trước. Dù quên thì cũng là điều tốt, ít ra cũng không phải chịu đói chịu khổ nữa.”

Quý Minh Hi đáp: “Vì sát nghiệt trên người cậu ấy quá nặng, thiên đạo không dung chứa được. Nếu chết đi thì sẽ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế gian.”

Trong lúc Quý Minh Hi trò chuyện, ba người họ đã được đưa ra khỏi bụng của quỷ đói. 

Đến lúc này Thuận Úc mới nhìn rõ bộ dạng thật của quỷ đói – toàn thân bao phủ bởi làn khí đen đặc quánh, xen lẫn cả sắc đỏ dính nhớp, chỉ là màu sắc quá sẫm nên hòa vào nhau rất khó phân biệt.

Thuận Úc từng giết hàng trăm tên thổ phỉ và đạo tặc, nhưng sát khí trên người cũng không nặng bằng thứ khí đỏ đen đang tỏa ra từ quỷ đói này.

Quý Minh Hi nói: “Hồi đó Trường Sinh Môn không chỉ tạo ra một quỷ đói. Sau khi Đói Đói tỉnh lại, tuy nó không ăn dân thường, nhưng đã ăn sạch một chi nhánh của Trường Sinh Môn. Sau này nó lại lần lượt nuốt luôn cả những con quỷ đói khác. 

Có lẽ thiên đạo xem tất cả quỷ đói là cùng một chủng loại yêu, nên sát nghiệt của những con khác đều dồn hết lên người nó – kẻ sống sót cuối cùng.”

Thuận Úc im lặng, không biết nên nói gì. Bị xóa sạch khỏi cõi đời, hay mãi mãi sống trong cơn đói – dường như cả hai con đường đều không có lối thoát.

Đôi tay mới mọc ra của Đói Đói nhẹ nhàng nâng ba người họ lên rồi đặt xuống đất. Hơn chục cái miệng khắp cơ thể cuối cùng cũng ngừng gào đói, chỉ còn một chiếc lưỡi đang quấn lấy con hắc xà bên miệng, bỏ vào nhai rôm rốp.

Cái miệng khổng lồ nhai vài cái, rồi nhả ra hai người Yêu Hương Đường như thể nhổ hạt dưa, sau đó thân hình từ từ thu nhỏ lại, trở về dáng vẻ một đứa trẻ bốn, năm tuổi như lúc mới gặp.

Hoàng Nhị Thất toàn thân ướt sũng, quỳ sụp dưới đất không ngừng dập đầu: “Tôi sai rồi! Mau đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, tôi tự thú! Tên vô lại ở cuối thôn là do tôi đâm đó! Nhốt tôi lại đi, cả đời này tôi không muốn thấy yêu quái nữa!”

Hoàng Thập Tam thì trợn trừng mắt, giận dữ ném cái la bàn trong tay xuống đất, nhặt lên rồi lại ném tiếp, cho đến khi đập nó vỡ tan thành từng mảnh mới dừng lại, gào lên: “Đ*t mẹ cái Yêu Hương Đường! Tao đập nát rồi xem chúng mày còn điều khiển được tao bằng cái gì!”

Hắn ta cúi đầu nhìn thấy con hắc xà thêu trên trường bào, lại nhớ đến những đau đớn khi bị tra tấn trong ảo cảnh, lập tức lột áo xuống, vò lại thành một cục rồi ném thẳng ra xa: “Từ hôm nay trở đi, Ngưu Thiết Đảm tao và Yêu Hương Đường thề không đội trời chung!”

 

Hết

Chương 92:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page