Danh sách chương

Một người một mèo bắt đầu chơi xúc cúc ở ngay cửa khe núi, tiếng leng keng trong trẻo của viên bi lăn va chạm cùng với tiếng vỏ dừa trên cổ Nguyệt Sơn hòa vào nhau, leng keng vang đi rất xa.

Tạ Phù Cừ ôm gối ngồi xổm tại chỗ, cảm nhận được Lý Tùng La từ phía đông chạy sang phía tây, lại từ phía tây chạy ngược về đông. Sau khi chạy qua lại nhiều vòng, nàng chạy thẳng đến trước mặt hắn.

Luồng hơi thở mới mẻ còn mang theo nhiệt độ ùa vào khứu giác hắn, lần đầu tiên hắn ngửi thấy trên người Lý Tùng La có mùi vị sống động, nhẹ nhàng như thế. 

Lúc này nàng giống hệt một bông bồ công anh, Tạ Phù Cừ cảm thấy chỉ cần mình thổi thêm một hơi, nàng sẽ bung ra tơi xốp rồi bay hết vào mặt hắn.

Lý Tùng La ôm chặt quả xúc cúc, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nguyệt Sơn dụi đầu vào người nàng, còn muốn thúc giục nàng chơi tiếp. Lý Tùng La vội xua tay: “Không còn sức nữa, ngươi tự chơi đi, ta mà chạy thêm lần nữa là chết thật đó.”

Nói xong, thân thể nàng nghiêng sang một bên, đúng như Tạ Phù Cừ nghĩ, giống như bông bồ công anh tan rã, cả người nhào thẳng lên người hắn.

Nhưng lại rất mềm, trôi chảy như chất lỏng, vòng eo khẽ cong liền vừa vặn lọt vào trong lồng ngực Tạ Phù Cừ.

Nàng lười biếng tựa vào ngực hắn thở dốc, mái tóc sau khi chạy nóng hầm hập cũng lọt vào khứu giác Tạ Phù Cừ, trở thành một mùi vị ẩm ướt nhưng đầy sức sống.

Giống hệt như một chú cún con vừa chạy vòng quanh dưới nắng.

Tạ Phù Cừ vô thức đưa tay khẽ gạt tóc nàng, nhưng hắn không có xúc giác, cho nên dù chạm phải cũng chẳng cảm nhận được gì.

Lý Tùng La biết rõ lúc này nàng không nên trực tiếp nằm xuống, mà phải đi chậm một lúc, đợi nhịp tim dữ dội dần bình ổn rồi mới nghỉ ngơi, nhưng giờ chẳng có ai quản nàng cả.

Nàng cứ thế tựa trong lòng Tạ Phù Cừ, trong tai ngoài tiếng tim mình đập thình thịch thì chẳng còn nghe thấy gì, nhịp tim quá nhanh khiến nàng có một loại choáng váng như thiếu oxy.

Đợi đến khi Lý Tùng La lấy lại sức, trời đã hoàn toàn tối đen.

Nàng muốn nhóm lại lửa trại, nhưng khi dùng Tung hỏa thuật lại không khống chế tốt: theo dòng ý niệm bùng ra, ngọn lửa như đạn pháo nhỏ, thiêu rụi cả đống củi nàng vừa gom thành tro bay.

Lý Tùng La giật nảy mình, ngay khoảnh khắc buông tay thì lửa cũng phụt tắt, bốn phía lại chìm vào bóng tối và tĩnh mịch.

Nàng nhận ra lần Tạ Phù Cừ dạy nàng dùng Tung hỏa thuật dường như đã nâng giới hạn sức mạnh của mình lên. 

Bây giờ nếu muốn làm chuyện đơn giản như nhóm lửa, nàng phải khống chế bằng sức nhỏ hơn, nhẹ hơn nhiều.

Lý Tùng La thử đi thử lại ba bốn lần, trong khe núi tối đen thỉnh thoảng lóe lên ánh lửa kèm tiếng nổ trầm đục, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh ấy, Nguyệt Sơn còn cụp chặt đuôi; đến lần thứ hai, thứ ba thì đã quen rồi, thản nhiên nằm dài trên tảng đá mài vuốt.

Cuối cùng, trong lòng bàn tay nàng cũng bùng lên được ngọn lửa có kích thước vừa phải. 

Ánh lửa chập chờn soi sáng gương mặt Lý Tùng La, nàng vì thử nhiều lần mà thấy phấn khích, đôi mắt mở to tròn xoe, ánh mắt sáng long lanh chăm chú nhìn vào ngọn lửa ấy.

Một niềm vui vì thành công tràn ngập trong tim nàng, Lý Tùng La hồ hởi chia sẻ với Tạ Phù Cừ: “Tiền kiếp! Ta cảm thấy ta có thể là một thiên tài chơi lửa đó! Chẳng trách làm đề thi mô phỏng mãi chẳng được điểm tuyệt đối, thì ra thiên phú của ta là để tu tiên mà!”

Nàng biết Tạ Phù Cừ nghe không thấy, nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn nói chuyện với hắn.

Nhóm xong lửa, hai người cũng không vội lên đường. Lý Tùng La khống chế lửa đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, bữa tối nàng chỉ ăn qua loa chút ít rồi cuộn chăn ngủ thiếp đi.

Đống lửa nàng đốt vẫn cứ bập bùng trên mặt đất, giữa đêm tối nổi bật hệt như một điểm sáng dẫn đường. Thế nhưng mọi yêu quái sống quanh đó đều tránh thật xa.

Mà Lý Tùng La, co người lại trong chăn ngủ say, hoàn toàn không hay biết, từ hôm nay trở đi, nơi sa mạc này sẽ bắt đầu lan truyền câu chuyện về một đại yêu cưỡi hổ tung hoành.

Nghe nói đó là một vị đại yêu có linh căn thuộc hỏa, cưỡi trên một con hổ trắng tinh, sau lưng còn có ác quỷ hầu hạ. 

Nàng chỉ cần giơ tay là có thể dễ dàng tiêu diệt bầy hỏa xà đã xưng bá sa mạc dung nham suốt ngàn năm, còn chém toạc cả bức màn trời đất. 

Từ đó về sau, giữa sa mạc và băng nguyên không còn rào cản khó vượt qua nữa, những thương đoàn không quá hùng mạnh cũng không còn lo bị bầy hỏa xà coi như món điểm tâm di động mà nuốt sạch.

Vào mùa xuân năm sau, số lượng thương đoàn băng qua sa mạc bỗng tăng lên gấp bội.

Tất nhiên, đó đều là chuyện về sau.

Còn hiện tại, “đại yêu” trong truyền thuyết ấy vẫn đang say ngủ, trong mơ còn cau mày bất an, đôi lúc bị nhịp tim quá nhanh làm giật mình tỉnh dậy, bờ vai khẽ run lên hai cái rồi lại mơ màng ôm lấy cánh tay Tạ Phù Cừ mà ngủ tiếp.

 

Hết

Chương 91:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page