Danh sách chương

Rời khỏi vị trí quay, Từ Vị Ái cầm lấy chai nước, liếc nhanh về phía Mộc Vũ, sau đó duyên dáng nâng váy, tiến đến trò chuyện cùng phó đạo diễn họ Dư bằng giọng điệu nhẹ nhàng, thân mật.

Mộc Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười, vặn nắp chai nước khoáng rồi ngửa đầu uống một ngụm. Một dòng nước mát lành theo khóe môi chảy xuống, lướt dọc theo chiếc cổ trắng ngần rồi biến mất dưới lớp cổ áo.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác oi bức do lớp phục trang cổ trang dày nặng gây ra bỗng được xoa dịu. Mộc Vũ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm phải một cái nhìn chăm chú đầy thú vị. Cô hơi ngẩn người, nhưng vẫn lễ phép hạ chai nước xuống, gật đầu chào lại người vừa nhìn mình.

Trong giới này, bất kể lúc nào cũng vậy. Nếu được đạo diễn chú ý, thì không bao giờ là chuyện xấu.

Xung quanh, các nhân viên hậu trường bắt đầu thu dọn trường kỷ và tọa đệm. Tiếng cười nói râm ran dần lan ra khắp trường quay. Dù đây chỉ là buổi thử vai cho một cảnh nhỏ, nhưng màn trình diễn vừa rồi của cả hai diễn viên đã khiến tất cả đều cảm thấy mãn nhãn.

Một người là nữ chính được nhắm sẵn cho vai Trần A Kiều, một người là gương mặt mới không ai ngờ tới. Nhưng cả hai đều bộc lộ năng lực diễn xuất vượt ngoài mong đợi, đến mức khiến cả ê-kíp vốn còn đang lưỡng lự với dự án này, bỗng chốc tràn đầy kỳ vọng.

Mộc Vũ cúi đầu chào phó đạo diễn, rồi quay người rời đi để tẩy trang. Từ Vị Ái đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô, trong ánh mắt ánh lên một tia do dự mơ hồ, xen lẫn thứ cảm xúc không rõ là ghen tị hay hoang mang.

Vừa đến gần cửa phòng hóa trang, Mộc Vũ đã nghe thấy tiếng bàn tán nho nhỏ của nhóm chuyên viên hóa trang: “Cô biết chưa? Bộ phim này là do tổng giám đốc Vạn đầu tư riêng cho cô Từ đó.”

“Thật thế à? Thế thì quan hệ của họ là gì nhỉ?”

Bên trong phòng hóa trang vang lên những tiếng cười đùa mờ ám. Mộc Vũ khẽ nhíu mày. Chuyện như vậy trong giới không hiếm,  thỉnh thoảng vẫn có mấy ông chủ lắm tiền nhiều của nhúng tay vào ngành giải trí, chẳng cần lý do gì đặc biệt, chỉ để chiều lòng người tình nhỏ. Với họ, đầu tư một bộ phim cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền. Lấy lòng người tình nhỏ cũng không xa xỉ hơn mua nhà đắt tiền là bao.

Chỉ có điều, những bộ phim kiểu này thường không ra gì. May lắm thì chỉ có ba phần mười là đủ tiêu chuẩn phát sóng trên truyền hình.

Mộc Vũ lịch sự gõ cửa, ra hiệu cho những người bên trong tiết chế lại. Cửa mở ra, mấy chuyên viên hóa trang cùng lúc quay đầu nhìn về phía cô. Mộc Vũ bình tĩnh đáp lại bằng ánh mắt tự nhiên. Với một diễn viên, việc giấu cảm xúc trên gương mặt chẳng có gì khó.

Cô cởi bộ phục trang nặng nề, tẩy trang sạch sẽ, rồi rời khỏi đại sảnh trường quay. Khi nãy phó đạo diễn Dư đã nói, kết quả thử vai sẽ được thông báo trong vòng hai ngày tới. Cô thầm tính, ngày mai sẽ ghé qua phần mộ của mình, cũng xem như hoàn thành một nguyện vọng cũ.

Về phần Trịnh Thu, anh là người rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Bộ phim lần này thật ra không phải thể loại anhyêu thích, nhưng vì đã nhận lời bạn, anh vẫn dốc toàn lực thực hiện, đó là nguyên tắc sống của anh.

Đêm hôm đó, cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại một mình anh. Trịnh Thu điều chỉnh máy chiếu về phía phông màn lớn ở giữa sảnh, bắt đầu phát lại cảnh quay ban ngày. Anh xem đi xem lại, không bỏ sót một chi tiết nào.

Phông màn trắng rất lớn, đúng chuẩn màn hình chiếu phim điện ảnh. Hình ảnh hai nữ diễn viên bị phóng đại rõ nét đến từng cái nhíu mày, từng chuyển động tay chân, ánh mắt. Tất cả đều hiện lên chân thực và sinh động.

Một bóng người cao lớn lặng lẽ bước tới bên anh, đứng xem cùng một lúc, rồi đột nhiên bật cười trầm thấp: “Cô gái này đẹp thật đấy. Sao? Đại ca mặt lạnh của chúng ta cuối cùng cũng động lòng rồi à?”

Trịnh Thu quay đầu lại. Anh có một gương mặt vô cùng đẹp, nếu không nhờ cặp lông mày rậm mang lại chút khí khái nam tính, e rằng đã nhiều lần bị nhầm là phụ nữ. Dáng người lại mảnh khảnh, mái tóc dài buộc đuôi ngựa đổ nghiêng qua vai, nhìn qua quả thực có vài phần… trung tính.

Nhưng động tác của anh thì dứt khoát đầy nam tính. Không nói không rằng, anh nhấc chân đá thẳng một cú vào người đối diện. Đó là một đôi giày thể thao Jordan phiên bản giới hạn, in thẳng một dấu giày xám to tướng lên bộ vest may đo thủ công của đối phương.

Người kia chẳng những không né tránh mà còn vui vẻ đón lấy, như thể đã quen với kiểu chào hỏi này của Trịnh Thu.

Người đàn ông kia nhướng mày kiếm, gương mặt góc cạnh lộ ra chút trêu chọc: “Không tệ, không tệ, không có được dấu chân của đại đạo diễn Trịnh thì có dấu giày cũng là vinh hạnh rồi.”

Trịnh Thu nhếch môi cười khẩy, vẻ tà tà hiện lên trong ánh mắt. Anh cầm lấy bao thuốc trên bàn, ngón tay gõ nhẹ vào đáy hộp rồi rút ra một điếu, tiện tay đưa cho người kia. Bật lửa, châm thuốc thành thạo, anh phả ra một làn khói trắng mỏng rồi lười biếng hỏi: “Sao thế? Thiếu gia nhà họ Vạn bận trăm công nghìn việc mà vẫn có hứng tới xem thử vai à?”

Thì ra, người đàn ông mặc vest đó chính là nhà đầu tư chính của bộ phim lần này, Vạn Nhận, cũng là bạn nối khố từ thuở nhỏ của Trịnh Thu. Hai người lớn lên cùng nhau, tình nghĩa sâu đậm, từng vào sinh ra tử.

Vạn Nhận rít một hơi thuốc thật sâu, cười khổ: “Còn không phải vì Tiểu Ái gọi điện cho tôi, bảo tôi dùng chút đặc quyền, đá cô diễn viên phụ hôm nay ra.”

Lời vừa dứt, Trịnh Thu lập tức cau mày, đôi mày rậm đẹp đẽ siết lại thành một đường, rõ ràng là đang bực.

Vạn Nhận biết rõ, anh mời được Trịnh Thu làm đạo diễn lần này phần lớn là vì cam kết: Tiền bạc đầy đủ, tuyệt đối không nhúng tay vào công việc sáng tạo. Mà bây giờ anh lại phá vỡ cam kết đó, đối phương tức giận là chuyện đương nhiên.

Anh cắn răng, không tiếp tục giải thích, mà thẳng thắn hỏi ngược lại: “Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”

Trịnh Thu hơi sững người, trong đầu bất giác hiện lên mối quan hệ giữa Vạn Nhận và Từ Vị Ái. Đôi mắt đen sâu như mã não nhìn chằm chằm vào Vạn Nhận, chậm rãi nói: “Ừ, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như cậu.”

Vạn Nhận nhìn anh, thành thật nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt Trịnh Thu bỗng thả lỏng, nét cợt nhả thường ngày chuyển thành chút nghịch ngợm hệt như thời niên thiếu. Anh bật cười sảng khoái: “Thật ra cậu không nói, tôi cũng chẳng định chọn cô gái đó.”

Sắc mặt Vạn Nhận theo câu nói này lập tức biến đổi, buồn vui lẫn lộn. Anh luôn tự nhận mình thông minh, không cần dựa dẫm cha, tự tay gầy dựng sự nghiệp. Nhưng đứng trước người bạn chí cốt được mệnh danh là thiên tài, anh vẫn thường bị qua mặt.

Trịnh Thu dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn bằng sứ xanh, quay người, xoay ghế nửa vòng đối diện với chiếc laptop đặt trên bàn làm việc.

Ngón tay anh thon dài, nhưng các đốt xương rõ ràng, toát lên vẻ mạnh mẽ nam tính. Gương mặt nghiêm túc, anh bắt đầu gõ lách cách trên bàn phím. Một lát sau, anh nghiêng đầu về phía Vạn Nhận, ra hiệu: “Lại đây, xem đi.”

Vạn Nhận tiến lại gần, mắt dán vào màn hình laptop, các đoạn video nhanh chóng lướt qua trước mắt. Đó đều là những phần biểu diễn cá nhân của Từ Vị Ái. Biểu cảm của cô ta sống động đến ngỡ ngàng, trong mắt hai người đàn ông, như thể một vị hoàng hậu phong hoa tuyệt đại đang từ từ đi đến đoạn cuối cùng của cuộc đời.

Lông mày Vạn Nhận dần nhíu chặt. Khi nãy anh chỉ lướt qua, không để ý kỹ. Bây giờ xem lại, anh thấy khó hiểu: “Từ khi nào diễn xuất của Tiểu Ái lại tiến bộ vượt bậc như thế?”

Trịnh Thu gõ nhẹ lên mặt bàn, khẳng định: “Là vì bạn diễn quá mạnh. Chính nhờ người kia mà cô ấy mới phát huy được vượt ngoài khả năng.”

Trong giới diễn xuất, có những lão nghệ sĩ đáng kính. Tài năng lớn nhất của họ không phải là thể hiện nhân vật một cách xuất sắc, mà là có thể nâng diễn xuất của người bên cạnh lên một tầm cao mới chỉ bằng phản ứng và cách dẫn dắt trên sân khấu.

Vạn Nhận hiểu điều đó. Chỉ là anh không ngờ, một cô gái trẻ như vậy lại có bản lĩnh như thế.

Anh hít sâu một hơi, cảm nhận được sự khác thường trong chuyện này, liền hỏi thẳng: “Nếu cô ấy thật sự khiến Tiểu Ái diễn tốt hơn như vậy, thì sao cậu không giữ lại?”

Hết Chương 9: Quyết định của đạo diễn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page