Điều này cho phép bà ta không cần phải thường xuyên thay da.
Chỉ cần xác định được ai là quỷ da người, tôi sẽ biết cách phá vỡ cục diện.
Vì thế, khi ra sân vận động, tôi đã mang theo hai chiếc gương đã phơi dưới ánh mặt trời suốt nhiều giờ.
Không ngờ Lục Thanh Phong nói đúng, những chiếc gương đầy dương khí thực sự có thể tiêu diệt quỷ da người.
Điều đó cũng chứng minh anh ta không phải quỷ da người.
Như vậy, quỷ da người còn lại chỉ có thể là cậu hoặc hai người bạn cùng phòng của tôi.
Cậu dám để tôi soi gương vào cậu không?”
La Phân sững lại, chưa kịp phản ứng. Tôi lập tức cầm gương soi vào cô ấy.
Nhưng không ngờ, La Phân không hề hấn gì. Tôi thử soi thêm vài lần, cô ấy vẫn bình thường.
Tôi chợt nhớ ra trước đây La Phân từng bị gương chiếu vào.
Chẳng lẽ cảnh giới của cô ấy cao hơn? Hay thực sự cô ấy không phải quỷ da người?
La Phân nhìn tôi, nước mắt lăn dài, vừa tủi thân vừa khóc nức nở:
“Tớ đã cố bảo vệ cậu, dù cậu luôn nghi ngờ và sỉ nhục tớ, tớ vẫn không giận. Nhưng không ngờ đến bây giờ, cậu vẫn còn nghi ngờ tớ.”
Nói xong, cô ấy tức giận quay người định rời đi.
Tôi vội kéo cô ấy lại, liên tục nói lời xin lỗi.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn. Trên cửa sổ, một bóng ma hiện ra.
Tôi biết đó là hồn phách của Lục Thanh Phong.
Nhưng trong tình thế hiện tại, tôi đã xác định được La Phân không phải quỷ da người.
Như vậy, Lục Thanh Phong chắc chắn là luyện hồn sư như cô ấy từng nói.
May mắn là tôi không mang theo chiếc khăn voan đỏ mà anh ta đưa.
Nhưng quỷ da người có thể bị tiêu diệt bằng gương, còn luyện hồn sư thì tôi không biết phải làm sao.
Sợ hãi, tôi lao vào vòng tay của La Phân.
La Phân cũng ôm chặt lấy tôi, vỗ về:
“Đừng sợ.”
Nhưng ngay lập tức, tôi cảm thấy một cơn đau nhói sau lưng, như có thứ gì đó đâm vào.
Giọng của La Phân bỗng trở nên âm u, quái dị:
“Thực ra, quỷ da người không bắt đầu lột da từ thiên linh cái, mà là từ sau lưng.”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.
Tôi cảm nhận được móng tay của La Phân đang cào xuống lưng mình.
Nhưng kỳ lạ là, ngay lập tức cô ấy khựng lại, không thể động đậy.
La Phân ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Chuyện gì thế này?”
Tôi cười lớn, từ từ rời khỏi vòng tay La Phân:
“Trúng bùa của tôi rồi, làm sao cô có thể động được nữa?”
La Phân sững sờ, mắt trợn trừng:
“Rốt cuộc cô là ai?”
Tôi mỉm cười, rút từ sau lưng ra một mảnh vỏ bưởi, trên đó còn rõ ràng in dấu móng tay của La Phân.
Tôi cầm vỏ bưởi đặt vào ngón tay cô ta, cười nhạt:
“Tao mới chính là truyền nhân thực sự của địa sư. Vì muốn dụ cả nhà ba người các ngươi ra đây, tao đã phải giả ngu đến nghẹn cả người.”
Nói xong, tôi rút ra một lá bùa, dán lên mặt sau của chiếc gương:
“Vừa nãy không thể chiếu ra nguyên hình của ngươi, là vì thiếu lá bùa này. Bây giờ thì không trốn nổi nữa đâu.”
La Phân kinh hoảng hét lên:
“Chồng tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tôi nhếch mép cười:
“Chúng mày bận rộn gọi người tới giúp, nhưng không ngờ cuối cùng là tao gọi viện trợ trước đúng không?”
Tôi quay ra cửa sổ, hét lớn:
“Ông ơi, bên kia bắt được chưa?”
Từ bên ngoài vọng lại tiếng ông nội:
“Xong xuôi rồi!”
Tôi lập tức giơ gương chiếu vào La Phân.
Cô ta kêu thét một tiếng, ngay lập tức hóa thành một vũng nước mủ tanh hôi.
[Ngoại truyện 1]
Ông nội tôi là môn chủ của Địa Sư Phong Môn.
Khi đưa tôi đến trường nhập học, ông vừa đến cửa ký túc xá đã nhìn ra quản lý chính là một con quỷ da người.
Tôi lập tức giục ông nội bắt quỷ, nhưng ông nói:
“Quỷ da người thường đi theo bầy, không được đánh rắn động cỏ.”
Tôi lo chúng sẽ hại các bạn học, nhưng ông bảo:
“Quỷ da người muốn thay da phải có điều kiện.
Thứ nhất, bát tự của mục tiêu phải phù hợp.
Thứ hai, chúng cần liên tục dùng lời lẽ dụ dỗ để khiến đối tượng rơi vào trạng thái sợ hãi, hoảng loạn.
Khi hồn phách trở nên bất ổn, việc lột da sẽ dễ dàng hơn. Da lột ra theo cách này cũng bền lâu hơn.
Dựa vào tình hình, chúng tạm thời vẫn chưa tìm được mục tiêu phù hợp.”
Nghe vậy, tôi liền đề nghị:
“Vậy để cháu làm mồi đi. Ông hãy giúp cháu thay đổi mệnh lý để dụ bọn chúng, đừng để chúng hại các bạn khác.”
Ông nội nhìn tôi, mỉm cười:
“Cháu đúng là đã trưởng thành rồi. Nếu cháu có thể tiêu diệt cả bầy quỷ da người này, từ nay ông sẽ chính thức dạy cháu đạo pháp.”
Tôi vui mừng khôn xiết.
Sau đó, ông nội đã thay đổi mệnh lý của tôi thành một dạng “báu vật ngàn năm có một” trong mắt quỷ da người.
Nếu thay được lớp da này, chúng sẽ đạt được sự bất tử.
Không ngờ chính miếng “da bất tử” này lại khiến bầy quỷ da người nảy sinh mâu thuẫn và lộ diện hoàn toàn.
[Ngoại truyện 2]
Tối hôm đó, tôi đeo lá cờ chiêu hồn và sợi dây đỏ quỷ trên người.
Người đầu tiên cố gắng đâm vào thiên linh cái của tôi để kéo hồn phách ra khỏi cơ thể là La Phân.
Nhưng không ngờ, quản lý ký túc xá lại đột nhiên xuất hiện và giành giật với cô ta.
Hai người họ lao vào một trận cãi cọ toàn những lời lẽ quỷ dị mà tôi lại nghe hiểu hết.
Quản lý tự nhận là “quỷ bà”, nghĩa là bậc trưởng bối, khăng khăng cho rằng lớp da quý hiếm này phải thuộc về người lớn tuổi hơn.
La Phân thì tự xưng là “quỷ con dâu”, lập luận rằng đây là cái bẫy do cô ta và chồng cô ta cùng giăng ra, bà già không đủ tư cách để chen chân vào.
Không ngờ, ngay cả mối quan hệ mẹ chồng – con dâu trong thế giới quỷ da người cũng phức tạp như vậy.
Hai người họ cãi qua cãi lại, toàn những câu mỉa mai và chửi rủa lẫn nhau, khiến tôi suýt bật cười.
Nhưng tôi buộc phải giả vờ như đang bị bóng đè, tỏ ra hoảng sợ để tiếp tục màn kịch.
Cuối cùng, họ thậm chí còn lao vào đánh nhau. Quỷ con trai cố bênh vực mẹ mình nhưng bị bà ta cắn vào tay đến chảy máu.
Kết quả, chẳng ai ra tay cả, vì họ vẫn chưa thống nhất được lớp da này sẽ thuộc về ai.
[Ngoại truyện 3]
Ông nội tôi luôn âm thầm ở bên bảo vệ tôi.
Khi thấy tôi quá vất vả trong trận cuối cùng để bắt quỷ, ông đã trực tiếp xuất hiện giúp đỡ.
Trước khi rời đi, ông còn chính thức ban cho tôi đạo hiệu: Thanh Vũ!
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận