Chúng Ta Không Phải NPC

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Nghe cô ta nói, tôi tự tin mỉm cười: “Không phải vậy đâu, Ôn Thanh Thanh.” 

 

“Lý do thực sự khiến tôi không muốn trở thành một nhân vật phản diện ác độc là vì tôi không muốn để số phận của mình nằm trong tay người khác.

 

“Nếu tôi thực sự thích Trình Án, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cô. Nhưng tôi không muốn bị ai đó điều khiển, buộc phải thích một người hay làm một việc gì đó.”

 

“Cô nói rằng số phận của nhân vật phản diện ác độc là không tốt, liệu có phải vì số phận của họ chưa bao giờ nằm trong tay họ hay không?”

 

“Vậy nên, mẹ tôi rất tuyệt vời. Bà ấy đã dựa vào chính nỗ lực của mình để kiểm soát số phận của bản thân.”

 

Tôi vừa dứt lời, một giọng nữ đột ngột vang lên, cắt ngang: “Mày đang nói nhảm!”

 

Tôi và Ôn Thanh Thanh quay đầu lại, phát hiện người vừa nói chính là mẹ cô ta.

 

“Mẹ mày không phải dựa vào nỗ lực của bản thân! Bà ta đã cướp đi cuộc đời của tao.”

 

Sau đó, bà ta quay sang nhìn Ôn Thanh Thanh. 

 

“Trở thành nữ chính vẫn chưa đủ sao? Con còn muốn gì nữa?”

 

Chưa để tôi kịp phản ứng, bà ta đã kéo Ôn Thanh Thanh rời đi.

 

18.

 

Sau đó, suốt ba ngày liền, Ôn Thanh Thanh không đến trường.

 

Tôi đoán rằng mẹ cô ta lo sợ ý chí của cô ta dao động nên đã giữ người ở nhà để tiếp tục “tẩy não”.

 

Thở dài, cảm thấy có chút đáng tiếc.

 

Tôi chợt nghĩ, Ôn Thanh Thanh cũng khá đáng thương. 

 

Cô ta không thực sự xấu xa, chỉ là chưa bao giờ biết mình thực sự muốn gì.

 

Về điểm này, tôi may mắn hơn.

 

Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy rằng sống là để theo đuổi những gì mình mong muốn.

 

Những thứ không mong muốn, dù được tặng miễn phí, cũng chỉ làm tiêu hao bản thân mà thôi.

 

Ba ngày sau, cuối cùng cũng thấy Ôn Thanh Thanh và mẹ cô ta xuất hiện tại cổng cuộc thi toán.

 

Bên cạnh tôi là mẹ tôi. 

 

Ánh mắt của mẹ Ôn Thanh Thanh liên tục lướt qua mẹ tôi, như thể đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng tìm được lời để nói: “Xem ra sau khi cướp đi cuộc đời của người khác, bà sống rất tốt đấy!”

 

Mẹ tôi tháo kính râm xuống, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt khó hiểu.

 

Tôi khẽ nhắc: “Mẹ, đây là… mẹ của Ôn Thanh Thanh.”

 

Lúc đó, mẹ tôi mới hiểu ra người phụ nữ trước mặt là ai.

 

Thực ra cũng dễ hiểu thôi. 

 

Mẹ tôi đã dành rất nhiều tiền bạc và thời gian để chăm sóc bản thân, nên dù đã hơn 40 tuổi, khuôn mặt của bà ấy chẳng hề mang dấu vết của thời gian.

 

Còn mẹ của Ôn Thanh Thanh, trong phần tiếp theo, khi không còn được hào quang nữ chính bao bọc, đã bị những giông tố cuộc đời mài mòn, để lại trên gương mặt sự khắc khổ và già nua.

 

Có thể hiểu tại sao mẹ tôi không nhận ra.

 

Bà ta có chút tức giận, gần như mất bình tĩnh: “Cuối cùng bà vẫn chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ như trước đây thôi. Nhưng hôm nay khác rồi, con gái tôi mới là nữ chính. Nó sẽ cho bà thấy sức mạnh của hào quang nhân vật chính.”

 

Tôi nhìn sang Ôn Thanh Thanh. 

 

Cô ta trốn sau lưng mẹ mình, trông chẳng hề vui vẻ chút nào.

 

Khi bước vào phòng thi, ở một góc khuất mà mẹ cô ta không nhìn thấy, Ôn Thanh Thanh khẽ nói với tôi: “Thi tốt nhé!”

 

Tôi cũng đáp lại câu đó, nhưng cô ta chỉ cười nhạt: “Tôi thì không cần đâu, thực ra tôi chẳng thích toán học chút nào.”

 

Lúc đó, tôi không hề nhận ra câu nói ấy mang ý nghĩa gì.

 

Thậm chí, khi thi xong và trên đường trở về, tôi vẫn nghe thấy mẹ của Ôn Thanh Thanh không ngừng khoe khoang về con gái mình, nói rằng chắc chắn sẽ giành được huy chương vàng.

 

Tôi ngồi trên xe, hỏi: “Mẹ ơi, đây thật sự là nữ chính trước đây của mẹ sao?”

 

Mẹ vừa lái xe vừa trả lời: “Thực ra, điều này rất bình thường. Bây giờ bà ấy không còn là nhân vật chính nữa, chỉ là một NPC mà thôi.”

 

“Hào quang chính là tấm lọc đẹp nhất cho một số người, nhưng thực ra, bên dưới tấm lọc ấy chẳng có gì cả.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page