Hoa Phi

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Thế là, Như Ý cố ý chặn A Long trên đường về cung, nghiêm túc góp lời:

 

“Hoàng Thượng, xin người đừng vì sợ hãi Niên Đại tướng quân mà quá mức cưng chiều Hoàng hậu.”

 

A Long nghe vậy, gãi đầu cười, nói:

 

“Trẫm vì Niên Đại tướng quân mới sủng ái Hoàng hậu khi nào?”

 

Như Ý chu môi, giọng đầy hoài nghi:

 

“Vậy Hoàng Thượng là vì cớ gì…”

 

A Long vỗ vai Như Ý như một người huynh đệ, cười vẻ đầy ẩn ý:

 

“Trẫm thật lòng thích nàng ấy.”

 

Nói rồi, A Long rời đi, để lại Như Ý đứng ngẩn ngơ tại chỗ. 

 

Trở về cung, nàng thất thần, trong lòng như có ngàn mối sầu.

 

Hải Lan đang chờ sẵn trong cung của Như Ý. 

 

Nhân lúc đổi ca phục vụ ở Trung cung, nàng tranh thủ đến thăm tỷ tỷ, vừa thấy Như Ý dáng vẻ thất thần, đau lòng đến cùng cực, liền vội vàng tiến lên hỏi:

 

 “Tỷ tỷ, người làm sao vậy?”

 

Như Ý dường như không nghe thấy lời của Hải Lan, chỉ tự mình lẩm bẩm:

 

“Hoàng Thượng nói thật lòng thích Niên thị? Vậy ta là gì? Vậy những gì chúng ta từng có thì sao? Vậy tình cảm từ những ngày ở vương phủ của chúng ta tính là gì?”

 

“Tỷ tỷ!”

 

“Chủ tử…” 

 

Tứ Tâm nhịn không được, chen vào:

 

“Thực ra, hồi còn ở vương phủ, Niên trắc phúc tấn vốn đã là người được sủng ái độc nhất.”

 

“Hoàng Thượng căn bản chẳng đến phòng của chúng ta được mấy lần, có phải người nhớ nhầm rồi không? Làm gì có cái gọi là tình cảm đó…”

 

Như Ý dường như không nghe thấy, chỉ tiếp tục nói:

 

“Như một giấc mộng vậy. Chẳng biết từ bao giờ, thiếu niên của bản cung, lại…”

 

Tứ Tâm lại tiếp lời, cố gắng kéo nàng trở về thực tại:

 

“Chủ tử, người đừng quá để tâm. Thiếu niên của người, cũng là thiếu niên của Hiếu Hiền Hoàng hậu, của Cao Quý Phi, của Thuần Phi, của Gia Quý nhân, của Uyển Đáp ứng… mà thôi…”

 

Hải Lan không chịu được nữa, quát khẽ:

 

“Được rồi, ngươi nói ít chút đi!”

 

Tứ Tâm nhăn nhó mặt mày:

 

“Nô tỳ chỉ mong chủ tử sớm nhìn rõ thực tại, đừng để thứ tình cảm không tồn tại đó làm tổn thương lòng mình mà thôi.”

 

Như Ý khóc nức nở, hoàn toàn không nghe thấy lời Tứ Tâm. Hải Lan cũng vậy, nàng nắm lấy tay Như Ý, khẽ nói:

 

“Là Hoàng hậu đã khiến Hoàng Thượng và tỷ tỷ rời xa nhau. Chúng ta nhất định phải loại bỏ Hoàng hậu!”

 

Tứ Tâm: “?”

 

Như Ý vội vàng kêu lên:

 

“Không được! Giờ đây Hoàng hậu đang mang long chủng, đó là cốt nhục của Hoàng Thượng. Sao chúng ta có thể làm hại hoàng tự của Hoàng Thượng được?”

 

Hải Lan thì thầm:

 

“Vậy… đợi thêm chút nữa? Chờ đến lúc Hoàng hậu sau khi sinh, thân thể yếu nhược, chúng ta…”

 

Như Ý khẽ phất tay, giọng điệu lãnh đạm:

 

“Ngươi tự xem xét mà làm. Muốn làm gì, không cần nói cho ta biết.”

 

Nói rồi, Như Ý xoay người bước vào nội điện. 

 

Hải Lan nhìn theo, đôi mắt thoáng ánh lệ. 

 

Trong lòng nàng thầm thở dài: Tỷ tỷ lúc nào cũng mang lòng từ bi như Bồ Tát. Ôi, chỉ có thể để ta tự mình tính toán thôi.

 

7

 

Dẫu Như Ý đã dặn không được làm hại cốt nhục của Hoàng Thượng, nhưng Hải Lan vẫn cố chấp cho rằng Hoa tỷ được sủng ái là nhờ mang long chủng.

 

Thế là, trên đường từ Ngự hoa viên về cung, Hải Lan lặng lẽ sai người rải vài viên sỏi nhẵn bóng.

 

Hoa tỷ ngồi trong kiệu, khép mắt dưỡng thần, trong đầu đang cân nhắc tối nay nên ăn lẩu hay thịt cừu nướng, bỗng nhiên cảm thấy thân mình chao đảo, suýt chút nữa bị hất văng ra ngoài.

 

Hoa tỷ mở mắt, giọng lạnh lùng hỏi:

 

“Ai?”

 

Người khiêng kiệu phía dưới vội vàng quỳ xuống cầu xin:

 

“Hồi bẩm nương nương, không rõ vì sao trên đường đột nhiên xuất hiện vài viên sỏi nhẵn bóng. Trước đây trên đường này chưa từng có, nô tài bất cẩn suýt làm nghiêng kiệu, xin nương nương thứ tội!”

 

Hoa tỷ nhướng mày, chống tay lên trán, lười biếng nhìn sang Tụng Chi, chỉ thốt một chữ:

 

“Điều tra.”

 

Chuyện Hoàng hậu suýt ngã trên đường lớn nhanh chóng lan khắp hậu cung. 

 

A Long từ Dưỡng Tâm điện nghe tin, lập tức chạy tới hiện trường, trên đường lớn lớn tiếng hạ lệnh:

 

“Điều tra cho trẫm! Xem là kẻ nào muốn hại Hoàng hậu và cốt nhục của trẫm! Nếu không tra ra, các ngươi đừng hòng đứng dậy!”

 

Chính ngọ, toàn bộ phi tần hậu cung quỳ trên đường lớn, chờ Nội vụ phủ tra ra kẻ chủ mưu.

 

Hoa tỷ ngồi trong đình mát gần đó, lạnh lùng quét mắt nhìn đám phi tần phía dưới. 

 

Dẫu biết rằng chuyện này không nhất thiết phải bắt họ quỳ, nhưng nàng nghĩ, kẻ dám to gan hãm hại mình nhất định là phi tần trong cung. 

 

Gọi tất cả đến, vừa để uy hiếp, vừa như một cú đánh phủ đầu để tránh phiền phức về sau.

 

“Hoàng Thượng! Đã điều tra được!”

 

Tổng quản Nội vụ phủ chạy tới, thưa:

 

“Viên sỏi này có vân nhẵn bóng, thường được dùng để trồng tùng lùn. Mà loại tùng lùn này, chỉ có trong cung của Gia Quý nhân!”

 

Hoa tỷ nheo mắt, chậm rãi hỏi:

 

“Gia Quý nhân? Hoàng Thượng nghĩ sao?”

 

A Long không chút do dự, quát:

 

“Người đâu, ban ch*ết!”

 

Hoa tỷ ngẩng đầu, khẽ nhíu mày:

 

“Những ngày qua Gia Quý nhân luôn ở Trung cung hầu hạ, căn bản chưa từng về Chung Túy cung. Hoàng Thượng không cảm thấy chuyện này có uẩn khúc sao?”

 

A Long suy nghĩ một chút, nói:

 

“Có lẽ là nô tỳ của nàng ta làm?”

 

Hoa tỷ gật đầu, phân phó:

 

“Truyền Gia Quý nhân.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page