Nói đến cuối, giọng tôi nhỏ dần, nghẹn ngào, thậm chí không thể nói trọn vẹn một câu.
Ngao Ngọc ngửa đầu, cố ngăn nước mắt chảy xuống, nhưng không thành công.
Những giọt lệ ngọc trai đầy màu sắc tuôn trào, lăn xuống gương mặt.
Anh dừng lại một chút, rồi từng câu từng chữ phản bác những lo lắng của tôi: “Thực ra, những điều em nói, anh đều đã suy nghĩ qua rồi.”
“Bạch Dư, anh thích em không phải chỉ là cảm xúc thoáng qua, cũng không phải yêu đương hời hợt. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em. Vậy nên anh cố ý đến gần em, muốn hiểu rõ hơn về em.”
“Anh càng đến gần em, càng cảm nhận được em thật quý giá. Em vui vẻ nhưng không lạc quan, thường ngồi lặng lẽ một mình rất lâu. Dù dễ buồn bã, nhưng em luôn kiên cường.”
“Anh biết mối quan hệ giữa bố mẹ đã gây cho em tổn thương lớn, nhưng em đã tự mình trưởng thành, và làm rất tốt, thực sự rất tốt.”
“Em đã chăm sóc anh rất nhiều. Khi anh đến đất liền, hoàn toàn không biết gì cả, chính em đã kiên nhẫn dạy anh những kiến thức cơ bản trong cuộc sống, dạy anh cách hòa nhập với mọi người…”
“Còn về những trải nghiệm và vết thương của anh, thực ra không có gì đặc biệt. Có lúc anh muốn kể cho em nghe, nhưng lại nghĩ rằng những chuyện rắc rối này chỉ khiến em lo lắng, nên anh quyết định không nói thì hơn.”
“Anh là con út của cha, từ nhỏ đã được nuông chiều. Mẹ anh luôn hy vọng anh sẽ lên làm vua, nhưng các anh trai của anh đều rất tài giỏi, còn anh thì không muốn tranh đoạt cái gọi là ngai vàng.”
“Vì thế, anh đã quyết định chạy trốn.”
“Cha anh có một người con nuôi, người đó từng là bạn thân nhất của anh. Nhưng để ngăn anh trốn đi, người đó đã ép anh phải tranh giành ngai vàng và hạ đ.ộ.c anh.”
“Tuổi thọ của mỹ nhân ngư đúng là dài hơn con người, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể ở bên nhau.”
“Tộc mỹ nhân ngư có một loại dược bí truyền, có thể biến con người thành mỹ nhân ngư mà không hề có tác dụng phụ. Vì mẹ của anh trước đây cũng là con người.”
“Anh sẽ đồng hành cùng em trong một trăm năm cuộc đời. Sau đó, em có thể trở thành mỹ nhân ngư giống anh, và chúng ta có thể đi đến bất kỳ nơi nào trên thế giới, mãi mãi ở bên nhau.”
“Khi anh khoảng hơn năm mươi tuổi, mẹ đã bắt đầu tìm vợ cho anh. Nhưng suốt hơn bảy mươi năm qua, anh chưa từng rung động, cho đến khi gặp em.”
“Anh biết rằng trái tim của anh đang, và sẽ mãi mãi, chỉ đập vì em.”
8.
Tư duy của Ngao Ngọc thực sự trưởng thành hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi phải thừa nhận rằng, có lẽ vì khoảng cách tuổi tác mà mình từng có thành kiến với anh.
Anh trình bày mọi thứ một cách rõ ràng trước mắt, sau đó với ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Đôi mắt anh sáng lên, cánh tay lại vòng qua eo tôi: “Chúng ta ở bên nhau nhé! Được không?”
Những ký ức về mọi chuyện trong quá khứ ùa về.
Từng nụ cười, từng ánh mắt của Ngao Ngọc lúc này đan xen thành ánh nhìn vừa mong đợi, vừa kiên định.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm, gật đầu: “Được.”
Bất kể tương lai ra sao, ít nhất ngay bây giờ, tôi rất chắc chắn.
Người trước mặt này, tôi không muốn buông tay.
“Thật… thật sao?” Ngao Ngọc bật dậy, nhìn tôi với vẻ không dám tin.
“Ừ.”
Anh thận trọng hỏi: “Em chỉ nói một tiếng ‘ừ’, có phải vì thương hại anh mà miễn cưỡng đồng ý không?”
Tôi bật cười, lắc đầu.
“Em lắc đầu? Em hối hận rồi phải không? Không… không được hối hận!”
Ngao Ngọc bỗng như nhớ ra điều gì, vội vàng nói: “Chúng ta về nhà đi, về nhà nhé? Anh có rất nhiều điều muốn nói với em, anh không muốn ở đây nữa.”
Anh nắm tay tôi, dẫn tôi ra khỏi phòng riêng.
Trần Tiểu Nghiễn nghe tiếng động, ôm hai túi quần áo bước đến, vẻ mặt không kém phần hóng hớt, còn nháy mắt với tôi đầy ý tứ.
“Đã dỗ xong rồi chứ?” Trần Tiểu Nghiễn vẫy tay với tôi” “Khi nào cưới nhớ gọi tớ làm phù dâu nhé.”
You cannot copy content of this page
Bình luận