Sao lại có thể tốt đến như vậy? Ta thẹn thùng đến mức muốn trốn luôn cho rồi!
18
Khi hai ta trở về phủ họ Lương, người trong phủ đều đã lo lắng đến phát hoảng.
Từ xa, Từ ma ma nhìn thấy chúng ta, vội vàng chạy tới:
“Ôi chao! Thiếu gia của ta!”
“Sáng sớm ra ngoài, làm sao giờ này mới trở về?”
“Lão phu nhân chờ ngài và Khương di nương dâng trà, chờ cả một ngày rồi!”
“Một lát nữa vào, phải cẩn trọng lời nói đó!”
Dứt lời, bà ta quét ánh mắt quan sát ta từ đầu đến chân, còn hung hăng trừng mắt một cái, như thể ta là hồ ly tinh dụ dỗ làm hư thiếu gia nhà họ Lương vậy.
Lương Chiêu tựa hồ đã nhìn ra điều gì, liền tiến lên, nắm lấy cổ áo sau của ta, nhấc ta lên rồi quăng vào trong nhà:
“Nương! Người tìm cho con thiếp thất kiểu gì thế này? Không nghe lời, lại hay khóc, lén lút bỏ về, còn phải để chính tay con tóm về!”
“Tặng một đống châu báu trang sức cũng chẳng dỗ nổi!”
“Không phải thấy nàng ta có chút nhan sắc, thì tiểu gia đã sớm dạy dỗ nàng rồi!”
Đây… đây là diễn trò gì vậy? Ta hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu mô tê gì.
Lương lão phu nhân vốn định răn dạy ta, nghe thấy lời này thì ngạc nhiên hẳn.
Nhìn ta đang co ro ủy khuất đứng cạnh Lương Chiêu, dường như bà đã hiểu ra điều gì, bèn quát mắng Lương Chiêu:
“Vi nương nạp thiếp cho ngươi là để chăm sóc ngươi, chứ không phải để ngươi ức hiếp người ta!”
Lương Chiêu rất ngang ngạnh, liệt kê đủ điều không tốt về ta:
“Nữ tử nhà tiểu môn tiểu hộ, chẳng có chút hiểu biết gì, không biết chữ nghĩa, không hiểu tình thú, so với Lục Đào Nhi thì kém xa!”
“Theo con, chi bằng trả nàng về là xong!”
Nghe hắn nói vậy, lão phu nhân lập tức giận đến mức đập mạnh bàn:
“Hỗn xược!”
“Ngươi như thế này, cô nương người ta không bỏ chạy mới là lạ!”
“Ta nói cho ngươi biết, Khương Khinh này, muốn giữ cũng phải giữ, không muốn giữ cũng phải giữ!”
“Còn nữa, đừng nhắc tới Lục Đào Nhi trước mặt ta, ta tuyệt đối không để loại nữ tử như vậy bước chân vào nhà họ Lương!”
Nói rồi, bà nắm lấy tay ta, vẻ mặt đầy thương xót:
“Con à, gả cho một tên hỗn đản như thế này, thật ủy khuất cho con rồi.”
“Nhưng đã là người của hắn, thì an tâm mà sống qua ngày, đừng nghĩ tới chuyện bỏ đi nữa.”
“Nương biết con là người tốt, thực ra tiểu tử này không phải người xấu, chỉ là tính tình kiêu căng mà thôi.”
“Con và hắn sớm sinh con đẻ cái, giữ chặt lòng hắn là được.”
Nói xong, bà tháo chiếc vòng ngọc bích xanh biếc từ tay mình, đeo vào cổ tay ta.
Thứ này, nếu ở thời hiện đại, giá trị chắc chắn phải lên đến cả chục triệu, mà giờ lại cứ thế tặng cho ta sao?
Ta cảm động đến nỗi nước mắt rưng rưng, giọng run run thốt lên:
“Lão phu nhân, con…”
Lương lão phu nhân:
“Gọi gì mà lão phu nhân! Theo cách Chiêu nhi gọi, gọi ta một tiếng “nương” đi!”
Ta: “Nương”
19
Lương lão phu nhân vốn có nhiều quy củ, hôm nay ta làm ra trò như này, vốn dĩ đã định là bị đuổi khỏi phủ.
Nhưng nhờ Lương Chiêu quậy một phen, lão phu nhân thấy hắn đối với ta không vừa ý, mà lại chưa từ bỏ ý định với Lục Đào Nhi, liền quyết không cho ta rời đi.
Hơn nữa, để giữ lòng Lương Chiêu, không để hắn tìm đến Lục Đào Nhi nữa, bà còn đối xử với ta cực kỳ tốt.
Ta chỉ có thể nói, lão phu nhân đi qua nhiều đường đời nhất, chính là những mưu kế xoay quanh nhi tử của bà.
Hiện giờ, bà chỉ mong ta sớm sinh cho Lương Chiêu một hài tử, chặt đứt hoàn toàn ý niệm về Lục Đào Nhi trong lòng hắn.
Nào ngờ, lòng hắn đã sớm chuyển dời.
Vừa vào phòng, Lương Chiêu liền ôm lấy ta, tạ lỗi:
“Nương tử, lời ta vừa nói khi nãy, đều là để dỗ nương ta thôi.”
“Nếu không, lỡ bà tức giận mà đuổi nàng ra khỏi phủ thì làm sao?”
“Trong lòng tướng công chỉ có nàng, không thể rời xa nàng!”
Thân hình hắn cao lớn, ôm một cái liền nhấc bổng ta lên khỏi mặt đất.
Hắn còn ghé sát lại, cọ má với ta. Ta đỏ bừng mặt, giống như con tôm luộc.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì thì nói ra đi, cần gì phải như thế này?”
“Ta… ta mặc kệ ngươi!”
Lương Chiêu cười, nói:
“Sao nương tử có thể mặc kệ ta được? Ta là tướng công của nàng mà!”
“Về phần Lục Đào Nhi, ngày mai ta sẽ nói với nàng ta, đừng gửi thức ăn đến nữa!”
Ta nghĩ, chuyện này không ổn.
Ban đầu cố tình nói như vậy, là để khiến hắn ghét ta, nhưng đâu có thật lòng muốn cắt đường kiếm sống của nữ chính!
Vội vàng can ngăn:
“Tướng công, không được!”
“Ta nghe ngóng rồi, Lục Đào Nhi là trưởng nữ trong nhà, phải nuôi cả một gia đình lớn, rất khổ cực.”
“Nếu vì chút chuyện nhỏ mà chấm dứt hợp tác, chẳng phải người ngoài sẽ nói tướng công là người thất tín sao?”
“Nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ tử, chàng cùng nàng ta giao dịch dễ khiến người ta lời ra tiếng vào. Chi bằng… để ta thay chàng xử lý đi?”
Nghe ta nói vậy, mắt Lương Chiêu lập tức sáng lên:
You cannot copy content of this page
Bình luận