Vừa gặp nhau, nàng ấy vội vàng bước tới nắm tay ta, nức nở khóc lên.
“Tiêm Nhược, ta không muốn gả nữa! Ta đã hiểu rồi, đàn ông chẳng có gì tốt cả! Từ nay về sau ta chỉ ở bên các ngươi, chúng ta cùng nhau sống.”
Ta vỗ về mu bàn tay nàng ấy: “Đúng vậy! Đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt! Chúng ta không để ý đến họ, chúng ta tự sống cũng tốt!”
Hiền phi ghé tai Thục phi, thấp giọng nói: “Ngươi nghe thấy không? Nàng ấy nói đàn ông chẳng phải thứ gì tốt.”
Thục phi gật đầu: “Nghe thấy rồi, ngồi đợi vả mặt thôi.”
Thời gian trong cung trôi qua nhanh chóng, chỉ chốc lát lại qua một năm.
Tết Nguyên Đán sắp đến, ta bắt đầu bận rộn, may mắn là có các tỷ muội giúp đỡ, mọi việc đều được tiến hành một cách có trật tự.
Trong hậu cung còn một số chức vị trống, ta định lợi dụng dịp lễ này đề xuất việc thăng chức cho các phi tần có vị trí thấp, để họ có thể sống dễ dàng hơn.
Các tỷ muội nghe thấy đề nghị của ta, cũng đồng loạt tán thành.
“Người khác thì không sao, chỉ là không biết Lý Mỹ nhân nên sắp xếp thế nào?” Hiền phi hỏi.
Ta xoa trán, chuyện này có chút khó xử.
Sau khi Lý Mỹ nhân vào cung, nàng ta đã có một thời gian làm cao, chọc giận hết các phi tần có cùng vị trí.
Thường xuyên có Mỹ nhân, Tài nhân, Thái nữ đến tố cáo, Lý Mỹ nhân lại bảo họ bảo thủ, không có chí tiến thủ, khiến họ khóc lóc thảm thiết.
Tuy nhiên, từ sau bữa tiệc Trung Thu, nàng ta thực sự đã yên tĩnh một thời gian dài, không gây chuyện nữa.
“Chuyện này, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.”
Ánh mắt ta rơi vào Thục phi.
Nàng ấy mỉm cười, nói: “Ta thấy nàng ta như đã đổi tính, lần trước phạt nửa năm lương, nàng ta đã bắt đầu làm chút việc nhỏ. Bán trà sữa, thạch trái cây cho cung nữ và thái giám, rất được ưa chuộng.”
Ta gật đầu, lại nhìn về phía Hiền phi.
Hiền phi giơ tay lên: “Đừng nhìn ta, ta thật sự không thích Lý Mỹ nhân, nhưng mà đã thay đổi rồi, vậy chuyện trước kia cũng thôi đi.”
Sau khi thảo luận xong, các phi tần vị thấp đều được thăng chức, Lý Mỹ nhân cũng được phong làm Tiệp Dư.
Đêm giao thừa, trong bữa tiệc cung đình, các quan đại thần tụ họp, cười nói vui vẻ.
Sau bữa tiệc, Lương phi uống thêm một ít rượu, liền đòi đi ngắm hoa mai trong vườn.
Hoàng đế hình như cũng rất vui vẻ, đề nghị mọi người cùng đi.
Lương phi nghe xong, lập tức chạy mất dạng, các phi tần khác đuổi theo, dần dần cũng biến mất khỏi tầm nhìn.
Trời xanh muốn tuyết, gió lạnh vào buổi tối.
Đi được một nửa, ta mới chợt nhớ ra quên mang lò sưởi, vội vàng sai cung nữ đi lấy, còn mình và tiểu Hoàng đế tiếp tục sánh vai bước đi phía trước.
“Lạnh quá.”
Ta co tay vào trong ống tay áo, ngẩng đầu lên mà than thở.
“Với tư cách là Hoàng hậu, sao lại bất cẩn như vậy?”
Hắn liếc sang, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh của ta, nhét vào trong chiếc áo choàng của mình.
Đầu ngón tay ta chạm vào ngực hắn, cảm giác mềm mại ấm áp lan tỏa.
Không hiểu sao mặt lại đỏ lên, một chút cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhận ra hắn đã thay đổi rất nhiều, không chỉ cao lên rất nhiều, mà diện mạo cũng có vẻ khác trước.
Khuôn mặt đã không còn nét trẻ con, các đường nét giờ trở nên rõ ràng.
Mày kiếm mắt sao, ánh mắt sáng ngời, lại toát lên vẻ uy nghiêm mà chỉ một vị Hoàng đế mới có.
Tự dưng ta cảm thấy hắn có chút đẹp trai, chuyện gì vậy?
Bầu không khí mơ hồ cùng với gió lạnh hòa vào nhau, nhịp tim vội vã vang lên bên tai, không biết là của mình hay của hắn.
Ta nghĩ hình như nên nói gì đó để giảm bớt căng thẳng.
“À, Lương phi bọn họ đã chạy mất rồi, chúng ta có nên đi theo xem sao?”
Hắn hừ một tiếng: “Đám tiểu thư của nàng, suốt ngày điên điên khùng khùng, như thể chẳng bao giờ lớn lên vậy.”
Hả? Trong đám này thì hắn là nhỏ tuổi nhất, còn nói người khác?
You cannot copy content of this page
Bình luận