Ta siết chặt chuôi đao, sát ý cuồn cuộn.
“Món nợ m*áu này, ta muốn các ngươi, những kẻ ngồi cao nhìn xuống chúng ta, bồi mạng cho lũ kiến hôi này!”
Ta gi*ết xu*yên qua đoàn quân, mở đường m*áu chạy về phía Giang Thành, nhưng binh lính truy đuổi ngày càng nhiều.
Ta đã gi*ết hoàng đế và Bắc An Vương, giờ đây ai gi*ết được ta, kẻ đó sẽ là hoàng đế tiếp theo.
Đáng tiếc, đám hoàng tử đó lại quá nhát gan, chỉ dám sai thuộc hạ đến chịu ch*ết, không một ai dám tự mình lấy mạng ta.
Nhiều ngày sau, ta bị bao vây trên một vách đá cheo leo.
Những cao thủ xung quanh khiếp sợ khí thế sát thần trên người ta, không ai dám tiến lên.
Tiêu Duệ bước ra từ đám đông, ánh mắt hắn nhìn ta vừa tức giận, lại vừa không đành lòng.
Đáng tiếc, ta không có chút gì gọi là không nỡ với hắn.
Ta nhanh chóng khống chế hắn làm con tin, buộc tất cả mọi người phải lùi lại trăm bước.
“Dưới vách đá có người tiếp ứng, nàng nhảy xuống đi.”
Hắn nói khẽ.
“Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.”
Ta dịu dàng nhìn hắn.
“Cảm ơn ngươi vì đã cho ta thuốc và kẹo, bây giờ đến lượt ta tặng quà cho ngươi.”
Ta ngước mắt nhìn đám cung thủ trên cây, bị bắn thành nhím là một trải nghiệm không mấy dễ chịu.
“Hy vọng ngươi sẽ trở thành một hoàng đế tốt.”
Ta nhét đao vào tay hắn.
“Đ*âm ta đi, giống như ta đã dạy ngươi.”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, ta đã kéo tay hắn đ*âm thẳng vào trái tim mình.
16
Hắn kinh hoàng nhìn bàn tay đầy m*áu tươi của mình, những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống từ khóe mắt.
“Lấy thủ cấp của ta đi đổi lấy ngai vàng đi.”
Ta run rẩy hứng lấy giọt lệ của hắn.
“Đau quá, thuốc giảm đau của ngươi không còn hiệu quả nữa.”
“Tại sao!”
Hắn ôm chặt thân thể ta, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Ta phải về nhà rồi.”
Ý thức của ta dần dần mờ nhạt, trong cơn mơ hồ, ta dường như thấy được Giang Thành.
Giang Thành nắng vàng rực rỡ, ta cầm xâu kẹo hồ lô, bước đi trên con đường trở về nhà.
Hàng xóm chào hỏi ta, tẩu tử mang thai mỉm cười nhìn ta, tay xoa bụng.
“Về rồi à? Đi đường vất vả lắm nhỉ.”
Dọc đường đi, toàn là những nụ cười hiền hòa của mọi người.
Trong nhà, hương thơm của canh củ sen lan tỏa khắp nơi.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, đệ đệ và muội muội ùa tới đòi ăn kẹo hồ lô.
Cha vừa nướng xong con gà, cầm lấy xâu kẹo hồ lô gõ nhẹ lên đầu ta.
“Con bé này ham chơi, về muộn thế này, suýt nữa em con giành mất đùi gà rồi đấy.”
“Đừng mắng con bé.”
Nương bước ra, nét mặt tràn đầy yêu thương.
“Về rồi là tốt rồi, có mệt không?”
“Canh củ sen của nương nấu xong chưa, con đợi lâu lắm rồi.”
Ta tựa vào lòng nương, nở nụ cười hạnh phúc.
(Hết truyện chính)
Ngoại truyện 1: Góc nhìn của sư phụ nữ chính
Ta gặp Thôi Đường Lê vào một đêm tuyết lớn.
Toàn thân nàng đầy vết thương, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ thường.
“Đi thôi, về nhà nào.”
Ta cõng nàng trên lưng, gầy yếu đến mức tưởng như chỉ còn da bọc xương.
Nàng lặng lẽ ôm chặt lấy ta, không nói một lời, đôi tay siết chặt như sợ ta sẽ bỏ rơi nàng.
Sau này, nàng trở thành đệ tử đắc ý nhất của ta.
Chỉ trong hai năm nhập môn, nàng đã vô địch toàn phái.
Nàng là người có thiên phú cao nhất, cũng là người liều mạng nhất ta từng gặp.
Nhưng tính tình nàng lạnh lùng, cô độc, cả người tràn đầy sát khí.
Trong lòng nàng dường như có một mục tiêu to lớn cần phá hủy, và kẻ cản đường nàng đều ch*ết dưới lưỡi kiếm của nàng.
Ban đêm, nàng thường gọi tên người thân trong mộng, nhưng không bao giờ có ai trả lời nàng.
Để kéo nàng về con đường chính đạo, ta đã mất rất nhiều thời gian.
Người đã khuất, chuyện cũ không thể nào cứu vãn.
Nhưng chúng ta có thể ngăn bi kịch của Giang Thành tái diễn.
Ta dẫn nàng cùng các đệ tử đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, làm vô số việc tốt.
Cho đến một ngày, chúng ta đi ngang một tòa thành, gặp được một quan viên triều đình trở về quê.
Quan lại địa phương ca tụng công trạng của hắn, trong đó có một mục là hắn từng ủng hộ Bắc An Vương xả lũ Giang Thành để dập tắt phản loạn.
Nực cười thay, hai mươi vạn mạng người lại trở thành thành tích để khoe khoang.
Đêm đó, quan viên kia ch*ết thảm trong phủ.
Nàng trở về toàn thân đầy máu, mang theo một xấp danh sách dày.
Nàng quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu đến trán tóe máu, cầu xin ta trục xuất nàng khỏi sư môn.
Ta biết danh sách đó là những quan viên liên quan đến thảm kịch Giang Thành, cũng biết chuyến đi này là cửu tử nhất sinh, nhưng ta không thể ngăn cản nàng.
Nếu tội ác không bị trừng phạt, sao có thể khuyên người bị hại buông bỏ hận thù?
Khi nàng rời đi, nàng mới chỉ mười sáu tuổi.
Giang hồ hiểm ác, nàng chịu không ít khổ sở, nhưng trong những lá thư gửi cho ta, nàng chưa bao giờ nhắc đến.
Sau này, nàng trở thành sát thủ, gửi lại cho ta từng khoản tiền vàng.
Trong thư, nàng viết:
“Dơ bẩn không phải là tiền, mà là con. Xin hãy nhận lấy, mùa đông đến rồi, đừng để những đứa trẻ mà sư phụ nuôi phải chịu lạnh.”
Ta dùng số tiền nàng gửi về để mở học viện, cứu trợ những dân chúng gặp thiên tai.
Ta chỉ có một yêu cầu với những người được giúp đỡ là: Khi không còn cần sự trợ giúp nữa, hãy đến di chỉ Giang Thành mà trồng một cây lê phòng lũ lụt.
Sau đó, ta không còn nhận được thư của nàng nữa.
Ta biết, nàng hẳn đã ch*ết rồi, nhưng ta không muốn tin, mỗi ngày ta đều xuống chân núi, nhìn xem người đưa thư có mang theo thư nàng gửi đến hay không.
Cho đến một ngày, người đưa tin báo rằng nàng bị treo trên tường thành để thị chúng suốt một năm.
Ta cạo trọc đầu, xuống tóc xuất gia, cầu xin tất cả những người từng được ta giúp đỡ, gom góp thành một chiếc cà sa làm từ vạn dân huyết thư.
Ta quỳ lạy từng bước, ba bước một lạy tiến vào kinh thành, chỉ cầu xin bệ hạ trả lại hài cốt của đồ đệ ta.
Dù thiên hạ tôn ta là thánh nhân đương thời, nhưng đồ đệ ta phạm tội gi*ết vua, ngay cả khi bệ hạ lấy mạng ta cũng là lẽ phải.
Thế nhưng bệ hạ lại đồng ý rất nhanh.
Ta không rõ vì sao, khi nhìn thấy di hài của Thôi Đường Lê, trong mắt ngài dường như có nước.
Ta cõng hài cốt của nàng trên lưng. Rất nhẹ, giống như năm đó vậy.
“Đi thôi, về nhà nào.”
Chúng ta trèo đèo lội suối suốt nhiều tháng trời, cuối cùng cũng đến được Giang Thành.
Đúng vào dịp hoa lê nở rộ, khắp núi đồi một màu trắng xóa đẹp đến nao lòng.
Với những cây lê này che chở, Giang Thành sẽ không bao giờ còn bị lũ nhấn chìm nữa.
“Đồ đệ, chúng ta về nhà rồi.”
Ngoại truyện 2: Góc nhìn của nam chính
Ta gi*ết nàng, giẫm lên xác nàng để bước lên ngai vàng, trị vì hơn ba mươi năm, cần mẫn tận tụy đến mức cuối cùng ch*ết vì lao lực.
Thiên hạ chỉ có một điều duy nhất để trách móc ta, chính là hậu cung trống vắng.
Có người đoán rằng ta sớm đã có người trong lòng, cũng có người nói ta xuống nhân gian để chịu kiếp nạn, nên không thể vướng vào tình ái.
Ta yêu nàng, nhưng không thể nói với bất kỳ ai.
Là nhi tử duy nhất của tiên hoàng, cả đời ta sống trong ánh sáng.
Phụ hoàng không cho phép ta dùng bất kỳ thủ đoạn đen tối nào, cho dù các huynh đệ của ta thủ đoạn bẩn thỉu đến mức nào đi chăng nữa.
Dần dần, ta bị ánh sáng ấy đ*âm đến mức toàn thân thương tích, và khoảnh khắc nàng đứng trước mặt ta, cầm đao bảo vệ ta, là lần hiếm hoi trong đời ta được sống trong bóng tối.
Ta không biết nàng có yêu ta hay không, cho đến khi Mạnh Viên mang tới cho ta một chiếc hoa đăng trước khi rời kinh thành.
Chữ viết trên hoa đăng vô cùng xấu xí.
Nàng viết rằng: “Nếu có kiếp sau, ta muốn làm một tiêu sư. Lúc đó, nhất định sẽ đến tìm ngươi học chữ.”
Ngày đại hạn cuối cùng, ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Những huynh đệ từng tranh đoạt ngôi vị với ta, những đại thần bị ta xử trảm vì phạm tội, những đối thủ chính trị nơi biên cương, thậm chí cả tiên hoàng cũng xuất hiện trước mặt ta.
Bọn họ gào thét bắt ta đền mạng.
Đột nhiên, một lưỡi đao vung lên, bọn họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
“Hắn là của ta.”
Nàng vác đao lên vai, đưa tay đỡ ta đứng dậy.
“Đi thôi, chẳng phải đã hứa sẽ dạy ta học chữ hay sao?”
Ta nắm lấy tay nàng, tất cả những kẻ ta từng sợ hãi đều hóa thành hư vô.
“Người dưới đó có ức hiếp nàng không? Nàng đắc tội với bao nhiêu người như thế mà.”
“Hừ, lúc còn sống bọn chúng không đỡ nổi ta một chiêu, ch*ết rồi ta vẫn đánh cho chúng kêu gào thảm thiết.”
Nàng ngạo nghễ khoác vai ta.
“Đi thôi, về nhà uống canh củ sen nào.”
– Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận