Ta đứng dưới thành xa xa nhìn họ, cảm thấy họ thật xa xôi.
Vì thế, ta liền hô thật to.
“Sư huynh, Tiểu Tuyết, đến giờ ăn rồi, đến giờ ăn rồi.”
Sự kiêu ngạo của Tiểu Tuyết thường sụp đổ trong khoảnh khắc ấy, cứ nghe thấy hai tiếng “đến giờ ăn” là nó lao về phía ta, không ngừng dụi đầu vào người ta, lấy lòng một cách lố bịch.
Nhưng mỗi khi Tiểu Tuyết tỏ ra nịnh nọt như vậy, sư huynh lại nghiêm khắc mắng nó, sau đó còn cấm nó ăn uống, không cho ta cho Tiểu Tuyết ăn.
Huynh ấy dẫn Tiểu Tuyết vào rừng để nó tự săn mồi.
Nếu không săn được, thì nhịn đói.
Ban đầu Tiểu Tuyết chẳng thể bắt nổi một con thỏ, liên tục đói mấy ngày, đi đứng cũng không còn sức.
Ta thương nó, lén lút đem gà cho nó ăn, nhưng lại bị sư huynh mắng cho một trận.
Chính huynh ấy lại đem một cục xương đến cho Tiểu Tuyết ăn vào đêm khuya, và nói với nó.
“Ngươi phải nhớ, ngươi là sói, không phải chó. Ngươi là con của Vua Sói, là kẻ mạnh nhất sa mạc.”
“Ta không cho phép ngươi cúi đầu nịnh nọt, sống nhờ vào sự bố thí của người khác, ngươi phải tự lực cánh sinh, phải tự mình vươn lên.”
“Bởi vì, cuối cùng ngươi sẽ trở lại rừng núi, chinh phục bầy sói, trở thành Vua Sói mới của sa mạc.”
Lúc đó, ta đứng bên ngoài chuồng sói, thực sự không hiểu hết ý nghĩa những lời đó, nhưng thấy vẻ mặt sư huynh nghiêm nghị, ánh mắt kiên định, ta cảm thấy những lời này chắc chắn rất quan trọng.
Hơn nữa, ta cảm thấy những lời sư huynh nói có vẻ không chỉ dành cho Tiểu Tuyết, mà còn như đang nói với chính mình.
Dưới ánh trăng, Tiểu Tuyết dường như hiểu được, nó ngước mặt lên nhìn trăng, phát ra những tiếng sói hú.
Năm ta mười một tuổi, Tiểu Tuyết theo bầy sói rời đi.
Khi ra đi, nó đã trưởng thành thành một con sói hùng mạnh, vóc dáng to lớn nhanh nhẹn, ánh mắt kiên cường không sợ hãi, từng sợi lông dựng đứng tỏa ra khí thế độc tôn của bậc vương giả.
Ta luôn nhớ ánh mắt cuối cùng nó ngoảnh lại nhìn ta, tràn đầy lưu luyến và không nỡ rời xa.
Nhưng sau khi nó phi nước đại về phía xa, lại không bao giờ ngoảnh lại.
Chắc hẳn nó không hối tiếc.
Ta hỏi Tần Diễm.
“Kể xong câu chuyện có thể ngủ chưa?”
Tần Diễm không nói, nhưng nghiêng người lại gần, đưa tay chạm vào mặt ta, ngón tay cái nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt của ta.
Ta hơi ngẩn người, cơ thể cứng đờ, không dám động đậy.
Trong mắt Tần Diễm lại lộ ra cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu được.
Ta không thích ánh mắt này, nên nhỏ giọng nói.
“Để ta hầu Vương Gia nghỉ ngơi đi.”
Ngón tay Tần Diễm nhẹ nhàng cử động, sau một lúc lâu mới từ từ ôm ta vào lòng.
Hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bao trùm lấy ta, ta áp mặt vào ngực chàng, vòng tay ôm lấy eo chàng.
Như người ta vẫn nói, có cho thì mới có nhận, ta chỉ là một cô nhi số phận truân chuyên, Tần Diễm đối xử với ta như vậy, có thể chàng ấy chỉ muốn ta mà thôi.
Ta đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Những cô gái ở Hoa Tiên Lầu thường nói, nếu một người đàn ông thật sự thích một người phụ nữ, hắn sẽ làm mọi thứ cho cô ấy, dù ngốc nghếch cũng không sao, chứ không phải chỉ muốn chiếm đoạt cô ấy.
Tần Diễm đã làm rất nhiều cho ta, chắc hẳn là chàng thích ta.
Ta cũng không ghét chàng, nếu nhất định phải có ai đó để cùng trải qua quãng đời còn lại, thì Tần Diễm là một lựa chọn không tồi.
Những vị khách mà ta từng gặp hoặc to tiếng thô tục, hoặc giả vờ giả vịt.
Người duy nhất không động chạm đến ta là Tần Diễm, hơn nữa chàng lại đẹp trai đến vậy.
Hơn nữa, ta thích vẻ mặt phóng khoáng khi chàng uống rượu, thích đôi lông mày nhíu lại, cũng thích đôi mắt, ngón tay, và cả bóng lưng của chàng.
Chỉ là ta không thích bị giam trong gia thế hào môn này, ta vẫn muốn trở lại sa mạc.
Ở Hoa Tiên Lầu, mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, ta đã chứng kiến và nghe nhiều nhất là những câu chuyện tình yêu bắt đầu rồi kết thúc buồn bã.
Có lần Ma Ma say rượu, bà nắm lấy tay ta bày tỏ, nói thích mới ghét cũ là bản tính của nam nhân.
Lúc đầu, trong mắt họ, ngươi là một đóa hoa đặc biệt, họ như ong bướm quấn quýt bên ngươi, nhưng dần dà, hoa không còn tươi, thì trở thành cơm nguội, họ không ăn được thì muốn vứt bỏ.
Vì thế nữ nhân à, đừng bao giờ mong đợi cái gì gọi là một đời một kiếp, chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc hoa nở lần đủ rồi.
Tần Diễm là Tĩnh Vương, mặc dù chưa chính thức lập vương phi, nhưng nghe nói đã có hôn ước từ lâu.
Hiện tại chàng đã có hai vị trắc phi, bốn thị thiếp, và tương lai sẽ còn vô số nữ nhân khác.
Còn ta, chỉ là một cô nương mà chàng mua về.
Dù thời thơ ấu nghèo khó, ta không được đến trường tư.
Nhưng sư phụ thường dạy chúng ta rằng, chỉ cần chú ý thì khắp nơi đều là học vấn, trí tuệ trong sách vở đều được rút ra từ cuộc sống, chỉ cần có lòng, dù ở đâu cũng có thể học được kiến thức.
(Chương sau sẽ bị khóa bằng pha lê. Để được đọc, các nàng nhớ chia sẻ 3 lần 1 ngày để được 30 pha lê nhé các nàng ơi, 1 lần chia sẻ được 10 pha lê, 3 lần chia sẻ được 30 pha lê đấy :3)
You cannot copy content of this page
Bình luận