Danh sách chương

Hoắc Thiệu Đình cuối cùng cũng có chút phong độ, anh vươn tay kéo lại váy cho cô, còn định giúp cô cài cúc áo.

“Để tôi tự làm.” Giọng Ôn Mạn run rẩy.

Tay cô nắm lấy chiếc cúc áo nhỏ như hạt gạo, nhưng chiếc cúc quá trơn, làm thế nào cũng không cài vào được. Cuối cùng, vẫn là Hoắc Thiệu Đình giúp cô cài lại.

Anh lại một lần nữa xin lỗi.

Để bồi thường cho cô, anh đích thân gọi điện cho luật sư Khương Minh, trình bày với anh ta về tình hình của ba Ôn Mạn.

Khương Minh rất nể trọng người hậu bối Hoắc Thiệu Đình này, nên khi anh vừa mở lời, anh ta liền đồng ý ngay và hẹn thời gian gặp mặt với Ôn Mạn.

Hoắc Thiệu Đình lại nói vài câu xã giao rồi cúp máy.

Anh ngồi vào sau bàn làm việc, châm một điếu thuốc, rồi nói với Ôn Mạn: “Ngoài việc kiện tụng giúp cô, cô còn yêu cầu gì khác cứ nói ra.”

Ôn Mạn biết, đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Nếu là trước đây, có thể Hoắc Thiệu Đình thỉnh thoảng còn nhớ đến cơ thể của cô, nhưng bây giờ đã khác, có lẽ anh đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với cô rồi.

Ôn Mạn là một người biết điều.

Cô cố tỏ ra thoải mái: “Chẳng qua chỉ là cuộc vui của đàn ông và phụ nữ, tôi cũng không mất mát gì! Tôi còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của luật sư Hoắc.”

Nói đến cuối cùng, sống mũi Ôn Mạn có chút cay cay, nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh. Cô và Hoắc Thiệu Đình ngay cả bạn bè cũng không phải, yếu đuối trước mặt anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô chào tạm biệt anh, nói rằng mình sẽ tự bắt xe về.

Hoắc Thiệu Đình không nói gì, anh vẫn ngồi đó hút thuốc, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Ôn Mạn rời đi.

Cô không về nhà ngay, cô không muốn phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của dì Nguyễn quá sớm.

Màn đêm buông xuống, Ôn Mạn một mình lang thang trên phố. Vòng đu quay ở quảng trường trung tâm thành phố sáng lên những ánh đèn rực rỡ, lấp lánh. Có những cặp tình nhân đang ôm hôn nhau dưới chân vòng đu quay.

Ôn Mạn dừng bước.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn, gió đêm thổi qua, khóe mắt cô ươn ướt.

Một chiếc Bentley Continental màu vàng kim lướt qua bên cạnh Ôn Mạn. Hoắc Thiệu Đình đã nhìn thấy cô.

Cô đứng dưới vòng đu quay, ngước nhìn những ánh sao, trong mắt chứa đầy sự lưu luyến triền miên. Hoắc Thiệu Đình sẽ không tự luyến đến mức nghĩ rằng cô đang nhớ đến mình.

Cô đang nghĩ đến ai, trong lòng anh hiểu rất rõ.

Hoắc Thiệu Đình nhấn ga, chiếc Bentley lao vút đi.

Ngày hôm sau, Ôn Mạn đến phòng nhạc đi làm. Đây là trung tâm đào tạo âm nhạc cao cấp nhất thành phố B. Chuyện nhà cô, đồng nghiệp đều biết, không khỏi an ủi vài câu.

Ôn Mạn không muốn ảnh hưởng đến người khác, chỉ cười nhạt nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Mười giờ, dịch vụ chuyển phát toàn thành phố mang đến một món đồ, nói là của một vị luật sư họ Hoắc gửi.

Ôn Mạn mở lớp giấy gói bên ngoài ra.

Trong chiếc hộp nhung tinh xảo là một sợi dây chuyền kim cương.

Ánh sáng lộng lẫy, vô cùng đắt giá.

Một đồng nghiệp khẽ nói với Ôn Mạn: “Dây chuyền của hãng này, với số carat như vậy, chắc không dưới một triệu đâu.”

Ôn Mạn không muốn nhận.

Nhưng trên phiếu chuyển phát không có thông tin liên lạc của Hoắc Thiệu Đình. Cô hiểu rằng anh không muốn gặp lại cô nữa.

Tan làm, Ôn Mạn đến văn phòng luật Kiệt Anh. Cô đặt chiếc hộp nhung ở quầy lễ tân, nhờ chuyển lại cho luật sư Hoắc.

Cô lễ tân tuy có chút thắc mắc, nhưng vẫn đồng ý.

Ôn Mạn vừa chuẩn bị rời đi, thì Hoắc Thiệu Đình cùng một cô gái trẻ tuổi sánh vai bước ra. Ôn Mạn đã từng thấy cô gái này trên tạp chí.

Hoắc Minh Châu, viên ngọc quý trên tay nhà họ Hoắc, cũng là người em gái ruột duy nhất của Hoắc Thiệu Đình.

Nửa năm trước, Hoắc Minh Châu từ nước ngoài trở về, nhanh chóng rơi vào lưới tình với Cố Trường Khanh.

Lúc này, Hoắc Minh Châu đang khoác tay anh trai nũng nịu: “Anh, em đã hẹn anh mấy lần rồi, anh gặp Cố Trường Khanh một lần đi mà!”

Hoắc Thiệu Đình thờ ơ đối phó với em gái.

Hoắc Minh Châu giả vờ giận dỗi, cãi nhau với anh, nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra tình cảm anh em của họ rất tốt.

Ôn Mạn lặng lẽ nhìn.

Cô không hận Hoắc Minh Châu, cô chỉ có chút tự giễu.

Tình anh em sâu đậm thế này, trước đây mình lấy đâu ra ảo tưởng rằng Hoắc Thiệu Đình có thể vì mình mà đi kiện?

Ôn Mạn lặng lẽ rời đi.

Hoắc Thiệu Đình đã nhìn thấy cô. Anh nói vài ba câu cho qua chuyện với Hoắc Minh Châu rồi tiến về phía quầy lễ tân.

Cô lễ tân lập tức đưa hộp trang sức cho anh: “Luật sư Hoắc, là của cô gái vừa rồi để lại.”

Hoắc Thiệu Đình nhận lấy, khẽ gật đầu.

Về đến văn phòng, anh tiện tay ném chiếc hộp vào ngăn kéo. Một thời gian rất dài sau đó, anh gần như đã quên mất người tên Ôn Mạn, chỉ khi cơ thể cần được giải tỏa, anh mới nhạt nhẽo nhớ ra dường như đã từng có một người như vậy.

Eo rất thon, chân lại thẳng và dài…

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page