9.
Tôi cầm bảng viết, ra sức quảng cáo cho Lục Tiêu Nhiên.
“Lục Tiêu Nhiên cao ráo chân dài, thành tích xuất sắc, còn trẻ đã có công ty game riêng, lại dịu dàng hiểu chuyện, đúng chuẩn nam thần kim cương, cô Nhan nhất định phải nắm lấy anh ấy.”
Nhan Tử hỏi tôi: “Cô Tang, xin phép hỏi một câu, cô và Lục Tiêu Nhiên là quan hệ gì?”
Tôi viết lia lịa.
“Không quen thân, hai nhà biết nhau thôi, tôi với anh ta thật sự không thân, sau này hai người kết hôn tôi cũng không dự, anh ta cũng không mời tôi kiểu quan hệ đó.”
Câu trả lời của tôi khiến Nhan Tử ngẩn người: “Nhưng tôi thấy hai người rất hiểu nhau mà, anh ấy cũng rất hiểu cô.”
Tôi viết tiếp: “Ảo giác thôi, đều là ảo giác. Cô Nhan, tôi nói thật cho cô biết, anh ta có sáu múi cơ bụng, cô nhất định phải sở hữu.”
Nhan Tử bắt đầu xiêu lòng.
Tôi tiếp tục viết: “Tất nhiên không phải tôi tận mắt thấy, chỉ là nghe đồn thôi, cô có thể tự tay kiểm chứng.”
“Tự tay kiểm chứng?” Không biết từ khi nào Lục Tiêu Nhiên đứng sau lưng tôi, ánh mắt nhướng cao: “Trợ lý Tang, tôi bảo cô làm phiên dịch, không bảo cô làm bà mối đâu.”
Da đầu tôi tê rần.
Lục Tiêu Nhiên dù không nghe thấy, chắc cũng đoán ra tôi đang giở trò gì rồi.
Anh nghiêm túc giải thích: “Nhan Tử, cô là đối tác rất tốt, chúng ta cũng có thể làm bạn, nhưng chỉ dừng ở đó thôi. Trợ lý Tang thích lo chuyện tào lao, mong cô đừng để ý.”
Nói xong, Lục Tiêu Nhiên lịch sự: “Tôi đưa cô về.”
Anh liếc xéo tôi một cái: “Về phần quan hệ giữa tôi và cô Tang, nói ra dài lắm, ít nhất hiện tại chúng tôi đang sống chung.”
Đưa Nhan Tử về xong, vừa lên xe, Lục Tiêu Nhiên bắt đầu càu nhàu: “Tang Duyệt, kiếp trước cô là ông Tơ bà Nguyệt à?”
Tôi nhìn mũi, nhìn miệng, coi như không nghe thấy.
“Không phải thì cô lo kéo duyên lung tung làm gì? Cô đã thích làm bà mối như vậy, sao không mở hẳn văn phòng mai mối đi?”
“Chuyện đời mình chưa lo xong, lại lo chuyện người ta, cảm ơn cô nhiều.”
Anh vừa lải nhải vừa lái xe về nhà.
Vừa xuống xe, anh lại nói: “Cô câm, tôi điếc, chúng ta thôi đừng hại đời người khác nữa.”
Tôi chú ý thấy gần đó có cái bóng đen, khẽ nhíu mày, gõ chữ: “Hình như có người.”
“Đừng có đánh trống lảng với tôi.” Lục Tiêu Nhiên vẫn bực bội đầy bụng.
Anh còn giận cái gì chứ, làm như thật sự quan tâm tôi lắm vậy.
Tôi đi theo sau, anh bỗng nhiên quay phắt đầu lại, dọa tôi lùi ngay ba bước.
Anh bất chợt tự giễu cười: “Tôi đáng sợ vậy sao?”
Sau đó lại hóa thân thành nam chính phim Quỳnh Dao, hừ lạnh: “Tang Duyệt, cô đúng là một khúc gỗ.”
Nói xong, anh “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Buổi tối, tôi nhắn tin cho bạn thân, kể cho cô ấy nghe những hành động kỳ lạ gần đây của Lục Tiêu Nhiên.
Bạn thân trả lời: “Tớ tạm thời cho rằng đây là hiện tượng tìm bạn đời.”
“Động vật khi tìm bạn đời thường rất bất an, tính khí thất thường, cậu phải thông cảm cho anh ta.”
Bạn thân tôi là nhà nghiên cứu động vật.
Tìm bạn đời? Lục Tiêu Nhiên tìm bạn đời là tôi á?
Điên rồi chắc.
Tối hôm đó, tôi đang ngủ thì bị mùi khói nồng nặc xông vào khiến tỉnh giấc.
Mở mắt ra mới phát hiện trong phòng khói mù mịt.
Cháy rồi!
Tôi vội lăn ra khỏi giường, chạy vào nhà vệ sinh, lấy khăn tắm thấm nước bịt kín mũi, rồi lấy chăn ướt phủ lên người.
Đang định lao xuống lầu, tôi chợt nhớ tới Lục Tiêu Nhiên.
Anh còn ở trong phòng.
Tôi không chút do dự chạy thẳng sang.
Khói trong phòng anh nồng nặc tới mức khó chịu.
Lục Tiêu Nhiên nằm bất động trên giường.
Tôi không kịp giả câm nữa, vội mở miệng gọi anh.
Nhưng vừa mở miệng, tôi sững người – Không phát ra được tiếng nào.
Thử lại mấy lần, thật sự không thể phát ra âm thanh.
You cannot copy content of this page
Bình luận