Ta là Diêm Vương

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Triều đường hỗn loạn như chợ vỡ.

 

Ta vung tay, Ngô Ảnh từ phía sau áp giải sáu người lên.

 

Triều đường lập tức im bặt.

 

Sáu người kia toàn là hoàng tử mà tiên đế để lại.

 

Đám ngu xuẩn kia!

 

Ta bảo sẽ chờ ở đây ba ngày, bọn họ lại thật sự quay về từ từ mưu tính.

 

Ngay đêm đó ta đã bắt hết bọn chúng.

 

Ta rút đoản kiếm ra, bước từng bước đến gần sáu người. 

 

“Thanh kiếm này gọi là ‘Phụng Thiên kiếm’, kiếm Phụng Thiên, mang theo chí trời, sẽ giet sạch những kẻ trái nghịch thiên đạo.”

 

Ta hỏi người đầu tiên: “Trẫm thuận theo thiên mệnh mà đăng cơ xưng đế, khanh có phục trẫm không?”

 

“Tặc nữ! Giang sơn họ Lý ta vĩnh…”

 

Phập!

 

Lưỡi kiếm trắng đâm vào, rút ra lưỡi kiếm đỏ.

 

Ta lắc đầu: “Kẻ này nghịch thiên.”

 

Khi đến người thứ ba, hắn lập tức “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống.

 

“Thần… thần khấu kiến bệ hạ.”

 

Ta hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Phụ quốc công: “Phụ quốc công thấy sao?”

 

Phụ quốc công mắt đỏ hoe: “Vương gia… không thể cúi đầu trước tặc nữ, khí tiết hoàng thất không thể mất!”

 

Ta tiếc nuối nhìn về phía Vương gia: “Quốc công không đồng ý để ngươi sống đâu.”

 

Phập!

 

Lưỡi kiếm đỏ đâm vào, rút ra vẫn đỏ.

 

Khi đến người cuối cùng, Phụ quốc công lau sạch máu nơi khóe miệng, dẫn đầu bá quan quỳ xuống.

 

“Thần… thần khấu kiến bệ hạ.”

 

Ta mỉm cười mãn nguyện, nhìn sang Cung vương đã sợ đến mức đái ra quần.

 

“Rất tốt, ngươi là người may mắn, trẫm rất coi trọng ngươi đó!”

 

Ta trấn định ngồi vững trên long ỷ, nhìn bách quan: “Ái khanh bình thân!”

 

9.

 

Dương gia quân rốt cuộc vẫn hay tin thiên hạ đã đổi chủ.

 

Nhưng khi đại quân áp sát, cũng chỉ có thể đứng ngoài tử cấm thành được Trấn Bắc quân canh giữ tầng tầng lớp lớp mà than thở.

 

Cuối cùng, Dương gia quân cử một nữ tướng, lớn tiếng đòi gặp Tứ hoàng tử Lý Thịnh.

 

Lý Thịnh thực ra chưa chết.

 

Hôm đó, kiếm Phụng Thiên đâm tới, lệch đi một tấc, chỉ sượt qua tim.

 

Thứ ta nhét vào miệng y là giả tử dược, đủ để qua mặt pháp y kiểm tra sơ sài.

 

Đến khi y tỉnh lại, đại cục đã định.

 

Ai ai cũng tưởng bên cạnh ta chỉ có một á nô câm điếc hầu hạ.

 

Không ai biết á nô là người Miêu Cương, giỏi nhất hạ cổ.

 

Lòng người khó dò, chỉ có cổ mới tuyệt đối trung thành.

 

Hôm ấy trước lúc rời đi, ta cho Lý Thịnh phục hạ Huyết cổ.

 

Đấy là cổ tình nhân do chính máu tim ta nuôi thành.

 

Khi Lý Thịnh hay tin ta tự lập làm đế, tức giận vô cùng.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc trông thấy ta, lửa giận trong mắt y liền hóa thành tình ý triền miên.

 

Lời mắng chửi nơi miệng cũng hóa thành oán trách dịu dàng: “Ngươi lừa ta thật khổ!”

 

Ta vòng tay ôm eo y, đưa môi lại gần: “Đã chịu đủ khổ, về sau chỉ còn ngọt.”

Lý Thịnh mắt đỏ hoe, run rẩy bế ta đặt lên giường, nụ hôn trút xuống như cuồng phong mưa bão.

 

Nam chủ quả không tầm thường.

 

Không chỉ dung mạo xuất chúng, dáng người cũng hoàn hảo, ngay cả kỹ nghệ giường chiếu cũng là nhất đẳng.

 

Một đêm hoan lạc qua đi, ta để lại thánh chỉ phong Hậu.

 

Lý Thịnh giận dữ cắn tay ta, nhưng cuối cùng vẫn dọn tới ở tại Khôn Ninh cung.

 

Nữ tướng do Dương gia phái đến, tên là Dương Cẩm Hoa.

 

Vốn là phi tử của tiên hoàng, sau khi phụ huynh nhà họ Dương tử trận sa trường, bà ấy quỳ suốt bảy ngày mới cầu được chức quan quân sự.

 

Cũng xem như là một nữ trung hào kiệt.

 

Mà Dương Cẩm Hoa lại chính là mẫu thân của Lý Thịnh.

 

Ta cho Dương Cẩm Hoa vào Tử Cấm thành, nhưng không triệu kiến, mà lập tức đưa bà ấy đến Khôn Ninh cung.

 

Hai mẹ con đối thoại suốt hai canh giờ.

 

Sau khi Dương Cẩm Hoa bước ra, ta hồ hởi nghênh đón: “Quốc trượng!”

 

Ánh mắt Dương Cẩm Hoa thoáng do dự, cuối cùng vẫn hành lễ thần tử với ta: “Bệ hạ quả thực là rồng trong loài người, Thịnh nhi đối với bệ hạ cũng thập phần sâu nặng.

 

“Nay quân thần hòa thuận, vậy nên sớm có hoàng tử mới ổn định lòng dân.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page