Chương 1:
12/06/2025
Chương 2:
12/06/2025
Chương 3:
12/06/2025
Chương 4:
17/06/2025
Chương 5:
17/06/2025
Chương 6:
17/06/2025
Chương 7:
17/06/2025
Chương 9:
17/06/2025
Chương 8:
17/06/2025
Chương 10:
19/06/2025
Chương 11:
19/06/2025
Chương 12:
19/06/2025
Chương 13:
19/06/2025
Chương 14:
19/06/2025
Chương 15:
19/06/2025
Chương 16:
22/06/2025
Chương 17:
22/06/2025
Y nhắm chặt mắt, mạch máu nơi thái dương giật liên hồi.
“Tại sao? Thẩm Lan Phúc, rõ ràng nàng có vô vàn cơ hội để cầu xin bản vương, cớ gì chưa từng mở miệng?”
“Nàng rõ là biết rõ đám ác khẩu kia đều do Liễu Mộc Dao sai đến, cũng biết bản vương vẫn luôn âm thầm canh giữ bên nàng, thế mà nàng chưa từng liếc nhìn bản vương lấy một lần.”
“Có phải bởi năm đó bản vương từng lừa gạt nàng, cho nên đến chết nàng cũng không chịu cầu ta một lời?”
Lời vừa dứt, hơi thở y dồn dập, ánh mắt như thiêu đốt.
Ta chưa từng thấy y thất thố đến thế.
Mẫu thân ta lặng lẽ chờ y trút hết giận, cúi đầu, khẽ nói: “Vương gia nói xong rồi chứ? Nếu đã xong… xin hãy quay về…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tiêu An dùng một nụ hôn chặn lại nơi môi.
Giữa những giao triền cắn nuốt ấy, y nghiến răng nghiến lợi, giọng nghèn nghẹn: “Thẩm Lan Phúc, nàng thử đuổi ta thêm một lần nữa xem?”
11.
Khói hương lượn lờ trong màn sa, ta ngồi giữa sân viện, tay chẻ than hồng thành từng mảnh, thả từng khối vào lò trầm.
Hương ấy, thực là dễ chịu vô cùng.
Giống hệt mùi thơm vẫn phảng phất trên người mẫu thân ta.
Khi trời tờ mờ sáng, Tiêu An mới từ trong phòng bước ra.
Ta đã sớm cho ngựa ăn cỏ, cũng lau chùi đao sạch sẽ.
Lúc đưa đao cho y, ta chỉ cúi đầu, không nói gì.
Y quỳ xuống, hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Ta gắng kìm nước mắt, đáp: “Ta vừa mừng cho tỷ tỷ, lại vừa thấy sợ hãi thay cho tỷ ấy.”
Chắc hẳn dáng vẻ ta lúc khóc thảm lắm, nên sắc mặt Tiêu An thoáng hiện nét xúc động.
Y khom lưng, xoa đầu ta: “Về sau có ta che chở cho các ngươi, A Ngưng không cần sợ điều gì cả.”
Ngày mẫu thân ta được rước vào vương phủ, Liễu Mộc Dao phát một cơn điên rất lớn.
Ả cầm kiếm, định xông tới giết mẫu thân ta, song vừa đến cổng viện đã thấy một hàng người quỳ rạp trước mặt.
Đó là đám lưu manh và mụ tử mà ả sai đến chửi rủa mẫu thân ta mấy hôm trước.
Giờ phút này, từng kẻ trong số họ đều bị nhổ lưỡi, tiếng rên rỉ ú ớ vang vọng khắp sân.
Khung cảnh ghê rợn đến cực độ, khiến Liễu Mộc Dao lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, ả đập phá tan tành cả phòng đồ sứ, gào thét chói tai:“Tiện nhân kia, rồi sẽ có ngày ngươi gặp báo ứng!”
Nhưng người trong vương phủ đã chẳng còn như xưa mà e dè ả.
Bởi lẽ ai nấy đều biết rõ, nữ nhân được vương gia sủng ái nhất nay đã không còn là Liễu Mộc Dao, mà là Thẩm Lan Phúc.
Song Thẩm Lan Phúc lại chẳng hề như Liễu Mộc Dao ngang ngược vô lễ, trái lại ôn nhu nhu thuận, giữ lễ giữ nghi, chỉ sang ngày thứ hai sau khi nhập phủ đã đích thân tới dâng trà kính vương phi.
Vương phi họ Thôi, an tọa nơi Phật đường, mình vận vải thô áo vải, tay không ngừng gõ mõ.
Nghe tiếng mẫu thân ta bước vào, nàng ấy chỉ nhàn nhạt nói: “Không ngờ trong vương phủ này, vẫn còn có người nhớ tới bản cung.”
Thôi thị đã bị lạnh nhạt từ lâu trong phủ này.
Tiêu An chẳng đoái hoài đến nàng ấy, Liễu Mộc Dao thì ỷ sủng mà kiêu, bọn hạ nhân thấy vậy cũng khinh thường.
Thậm chí đến cả khi bị Liễu Mộc Dao hãm hại mất đi đứa con trong bụng, Tiêu An cũng chỉ nói: “Mộc Dao không cố ý đâu.”
Yêu hay chẳng yêu, phân biệt rõ rành.
Thôi thị từ đó lui vào Phật đường, lòng nguội như tro lạnh.
You cannot copy content of this page
Bình luận