Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Khi bóng lưng nhỏ nhắn của Diệp Thanh Lam vừa khuất sau cánh cửa, nụ cười hài lòng trên gương mặt Lão Thái gia lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ đăm chiêu, nghiêm nghị. Ông không hoàn toàn tin vào chuyện “điềm báo” hay “sách cũ”, nhưng ông tin vào trực giác của một người đã lăn lộn gần cả cuộc đời trên chốn thương hồ sóng gió. Lời nói của cháu gái ông, dù được bao bọc bởi một câu chuyện có vẻ ngây thơ, lại ẩn chứa một lời cảnh báo quá cụ thể và hợp lý. Vạn Bảo Các hành sự luôn luôn cẩn trọng, việc họ đột ngột bỏ một tuyến đường béo bở chắc chắn có ẩn tình.
Ông gõ nhẹ lên chiếc khánh nhỏ bằng đồng đặt trên bàn. Gần như ngay lập tức, một người quản sự trung thành đã có mặt.
“Cho gọi lão gia đến thư phòng của ta ngay lập tức.” Lão Thái gia ra lệnh, giọng nói không cho phép một lời chối từ.
Không lâu sau, Diệp lão gia, cha của Thanh Lam, vội vã bước vào. Ông là người trực tiếp quản lý các hoạt động buôn bán của gia tộc, và chuyến hàng tơ lụa lần này do chính một tay ông sắp đặt.
“Thưa cha, người cho gọi con?”
Lão Thái gia không vòng vo, ông kể lại câu chuyện Diệp Thanh Lam vừa nói, nhưng lược bỏ phần sách cũ và chỉ nhấn mạnh vào tin tức nghe được về Vạn Bảo Các. “Con nghĩ sao về chuyện này?”
Diệp lão gia khẽ chau mày. “Chuyện này… có thể chỉ là tin đồn nhảm. Mọi thứ cho chuyến đi đều đã chuẩn bị xong xuôi, các mối hàng ở phía Nam đang chờ. Nếu bây giờ thay đổi lộ trình hoặc trì hoãn, nhà ta sẽ tổn thất không nhỏ, uy tín cũng bị ảnh hưởng.”
“Uy tín?” Lão Thái gia hừ lạnh một tiếng. “So với tính mạng của mấy trăm con người và toàn bộ số hàng hóa trị giá bằng cả gia tài, chút uy tín đó đáng là gì? Ta không cần biết đó là tin đồn thật hay giả. Con hãy lập tức cho người đi điều tra. Cẩn thận thì không lo lắng gì. Cho người đi dọc tuyến sông Cửu Long, đặc biệt là khúc sông Rừng Lau, xem có động tĩnh gì bất thường không. Phải có tin tức trong vòng ba ngày.”
Thấy cha mình đã quyết, Diệp lão gia không dám nhiều lời, chỉ đành cúi đầu tuân lệnh. Dù trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi, ông vẫn cho gọi những tay chân nhanh nhẹn, đáng tin cậy nhất, bí mật lên đường về phía Nam để dò xét.
Trong những ngày tiếp theo, không khí trong Diệp phủ dường như có một sự căng thẳng vô hình. Diệp Thanh Lam vẫn tỏ ra bình thường, mỗi ngày đều đến thỉnh an ông nội, thêu thùa đọc sách, nhưng cô luôn để ý quan sát. Cô thấy cha mình thường xuyên có những cuộc họp kín với các vị quản sự, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng. Số lượng vệ sĩ trong phủ cũng dường như tăng lên.
Cô biết, cỗ máy của Diệp gia đã bắt đầu vận hành.
Đúng ba ngày sau, những người đi dò la trở về, mang theo một tin tức khiến Diệp lão gia toát mồ hôi lạnh. Họ phát hiện ở khúc sông Rừng Lau đúng là có dấu vết của một nhóm người lạ mặt, lén lút và hành tung đáng ngờ. Thậm chí, một người dân chài ở gần đó còn cho biết thỉnh thoảng thấy thuyền lạ không treo cờ hiệu qua lại vào ban đêm. Mọi dấu hiệu đều cho thấy, có một cái bẫy đang chờ đoàn thuyền của Diệp gia.
Lúc này, Diệp lão gia mới thực sự tin rằng gia đình mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn trong gang tấc. Ông vội vàng đến báo lại cho Lão Thái gia. Trong thư phòng, hai cha con nhà họ Diệp đã có một cuộc bàn bạc kéo dài đến tận đêm khuya.
Diệp Thanh Lam không biết họ đã bàn bạc những gì. Cô chỉ thấy ngày hôm sau, một quyết định lớn được đưa ra. Chuyến hàng vẫn sẽ khởi hành đúng ngày. Nhưng thay vì những lụa là gấm vóc quý giá, mười chiếc thuyền đi đầu sẽ chỉ chở đầy đá cuội và rơm rạ, cùng với gần hai trăm vệ sĩ tinh nhuệ nhất của Diệp gia và cả những binh lính được Lão Thái gia dùng quan hệ để nhờ vả từ nha môn. Một mẻ lưới lớn đã được giăng ra, chỉ chờ đám cá dữ tự mình chui vào.
Trong khi đó, số tơ lụa thật sự đã được bí mật chia nhỏ, vận chuyển bằng đường bộ qua một ngả khác an toàn hơn.
Đêm trước ngày đoàn thuyền khởi hành, Thanh Lam đang ngồi trong phòng riêng, xem xét Cửa hàng Hệ thống. Cô quyết định dùng 50 điểm để mua “Bản đồ chi tiết khúc sông Rừng Lau”. Tấm bản đồ hiện ra trong đầu cô, rõ đến từng cù lao nhỏ, từng lạch nước nông sâu. Cô ghi nhớ lại những vị trí có thể mai phục hoặc tháo chạy, rồi dùng bút vẽ lại một cách nguệch ngoạc lên một mảnh giấy da dê, cố tình làm cho nó trông giống như một tấm bản đồ cũ kỹ. Sáng sớm hôm sau, cô nhờ nha hoàn Thúy Liên, nói là dọn dẹp phòng và “vô tình” để quên nó trong thư phòng của cha mình.
Cô không biết hành động nhỏ này của mình có giúp ích được gì không, nhưng làm được gì hay nấy.
Rạng sáng hôm sau, cả Diệp phủ chìm trong tĩnh lặng. Diệp Thanh Lam đứng trên lầu cao trong khuê phòng của mình, nhìn ra bến cảng của gia tộc. Từng chiếc thuyền lớn từ từ nhổ neo, giương buồm no gió, lướt đi trong ánh bình minh mờ ảo. Nhìn bề ngoài, đó là một đoàn thuyền chở đầy của cải, hứa hẹn một chuyến đi bội thu. Nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, đó là một đoàn thuyền chở đầy sát khí, tiến thẳng về phía một cơn bão táp đã được báo trước.
Trái tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Canh bạc của Diệp gia, cũng là canh bạc đầu tiên của cô trong thế giới này, đã chính thức bắt đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận