“Cái gì? Cô của Vi Vi, nên rộng lượng một chút đi, Vi Vi bị bôi nhọ nhưng cũng đã được làm sáng tỏ rồi, đâu có thiệt hại gì nghiêm trọng đâu.”
“Hay là nể mặt tôi, tha thứ cho Diệp Phương Phi lần này đi. Dù gì cũng sắp thi đại học rồi.”
Người nói là giáo viên chủ nhiệm của Vi Vi.
Lúc nãy bà ta vẫn giả vờ như không thấy gì, trơ mắt nhìn Vi Vi bị vu khống, chẳng hề đứng ra bênh vực.
Giờ lại muốn tôi nể mặt?
Tôi giận đến bật cười, khinh bỉ hỏi ngược lại: “Cô nghĩ cô là ai? Tôi yêu cầu chuyển lớp cho Vi Vi chính là vì tôi thấy ghê tởm cô – một giáo viên chủ nhiệm như cô không bảo vệ học sinh thì để làm gì? Chúng tôi sợ nếu tiếp tục để cháu ở lớp cô, nó sẽ còn bị bắt nạt nữa.”
“Không đuổi học hả? Vậy thì chúng tôi cho Vi Vi chuyển trường. Nhất Trung này chúng tôi không dám với tới!”
9.
Cuối cùng Vi Vi vẫn không chuyển trường, vì con bé là ứng viên tiềm năng của Thanh Hoa – Bắc Đại, thậm chí còn là gương mặt sáng giá trong top 10 toàn tỉnh được trường bồi dưỡng.
Trường dĩ nhiên không nỡ để mất một hạt giống tốt như vậy.
Thế là Diệp Phương Phi bị đuổi học, sau đó bị cảnh sát đưa đi.
Vi Vi tuy đã được chuyển sang lớp khác, nhưng vì gia đình không yên tâm, chúng tôi quyết định xin cho con bé nghỉ dài hạn, ở nhà ôn thi.
Sau này, chúng tôi mới biết lý do Diệp Phương Phi nhằm vào Vi Vi là vì… cô ta thích một cậu con trai, mà người đó lại thích Vi Vi.
Vì ghen tức, cô ta mới bắt đầu gây sự với Vi Vi.
Lúc trước chỉ là mấy trò nhỏ, Vi Vi cũng nhịn cho qua, nhưng lần này, cô ta lại định hủy hoại danh dự của Vi Vi.
Bố mẹ tôi xót xa đến mức không chịu nổi: “Con bé ngốc này, sao chịu ấm ức như vậy mà không nói với nhà một lời nào?”
Chỉ cần nghĩ đến việc đứa cháu gái mà họ cưng như trứng, quý như ngọc, lại phải chịu cảnh khổ sở như vậy ở trường, bố mẹ tôi liền bật khóc nức nở, không sao dừng lại được.
10.
Dư Tú Lan về nhà biết chuyện liền chọc tay vào trán Vi Vi mà mắng: “Đồ con ranh, đi học thôi mà cũng gây ra chuyện lớn thế này, tao thấy mày đúng là đồ mọt sách, chỉ biết học mà chẳng biết giao tiếp.”
“Nếu không thì trong lớp nhiều người như vậy, tại sao nó lại chỉ nhằm vào mày?”
Tôi đã sớm nén một bụng tức, lập tức đập mạnh tay xuống bàn: “Cô lấy tư cách gì mà nói câu đó?”
“Nếu không phải cô nuốt lời, cho Vi Vi leo cây thì làm sao xảy ra chuyện lớn như vậy? Vi Vi bị bắt nạt, cô không thấy đau lòng thì thôi, còn quay ra trách ngược, cô không biết xấu hổ à?”
Tôi vừa dứt lời, Dư Tú Lan liền thẹn quá hóa giận, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
“Cô đập bàn với tôi cái gì? Lương Điềm cô tưởng mình là cái thá gì hả? Họp phụ huynh của con gái tôi, cô tới làm gì, định lấy điểm à?”
Cô ta vẫn như cũ, dù không ưa Vi Vi thì cũng không thể chịu nổi việc tôi và Vi Vi thân thiết.
“Chính cô làm hư Lương Vi Vi, còn làm liên lụy đến danh tiếng của tôi.”
Nói xong, Dư Tú Lan liền gào lên đòi đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Tôi không muốn sống chung với thứ gây rối như cô nữa, tôi chịu đủ rồi! Lương Vi Vi, từ hôm nay mày cũng không được phép tiếp xúc với nó!”
Việc mang thai đứa thứ hai của Dư Tú Lan không suôn sẻ, vì anh tôi từ đầu đến cuối đều không đồng ý.
Ở chỗ anh tôi bị dội gáo nước lạnh, cô ta liền trút giận sang chúng tôi.
Mơ đẹp thật đấy, tưởng tôi là bao cát trút giận của cô ta chắc?
Vi Vi bỗng nhiên bước ra, đứng chắn trước mặt tôi, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định vang lên: “Dù có đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, con cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với cô.”
Sau những chuyện như chuyện sinh con thứ hai và họp phụ huynh, Vi Vi cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không còn lưu luyến thứ tình mẫu tử mà mình cầu mãi không được nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận