Cuối cùng Trương Cường không chịu được nữa: “Lão Bạch, ông thật sự muốn dồn chúng tôi đến chỗ chết sao? Tin không, tôi liều mạng với ông!”
“Cá thì chưa chắc chết, nhưng cái lưới của ông thì mười phần đã rách tám, chín rồi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Trương Cường: “Tin không, mai tôi nộp toàn bộ tài liệu cho công an?”
Vẫn là Tiểu Trương phản ứng nhanh nhất, kéo bố mình lại rồi hỏi tôi như xác nhận: “Chú chắc chắn nếu bọn cháu giải thể công ty mới, thì mọi chuyện sẽ kết thúc? Đây là yêu cầu cuối cùng chứ?”
“Tôi chỉ có thể nói – hiện tại là thế. Còn vài ngày nữa thì, tôi không dám chắc.”
Trương Cường còn cố vớt vát: “Nếu ông còn thế này, tôi tự đi đầu thú.”
“Dù sao mọi chuyện cũng do tôi làm, tôi vào tù, Tiểu Trương vẫn có thể điều hành công ty.”
Tôi liếc sang Tiểu Trương tổng.
Quả nhiên, thằng này mặt lạnh như băng – không nói một lời, có khi còn âm thầm khuyến khích bố mình tự thú cũng nên.
Có lẽ Trương Cường đã lỡ truyền cho con trai mình đúng cái cách “xử lý người thân để giữ sự nghiệp”.
Nhưng chuyện chó cắn chó này thì tôi đâu có lỗ, đặc biệt là khi chó con cắn lại chó cha – xem cũng thú vị.
“Tùy các người!”
Nói xong, tôi rời khỏi phòng.
12.
“Luật quy định như thế, tôi có gì mà không dám?”
“Lão Bạch, ông chẳng qua là không muốn cho chúng tôi làm ăn tiếp. Được rồi, tôi sẽ bán công ty.”
Xem ra lão Trương chưa sẵn sàng đi bóc lịch.
Thấy sự việc đến đây là đủ, tôi nói thẳng: “Nếu thật sự bán công ty, thì chúng ta coi như xóa nợ.”
Trương Cường nghe xong, như thể kẻ sĩ đoạn tay: “Được rồi, cho tôi một tháng.”
Ông ta vừa dứt máy, thì Tiểu Trương lại gọi đến: “Chú Bạch, bố cháu đã quyết định tự thú. Cháu cũng chẳng còn gì phải sợ nữa.”
“Hay là, ta thương lượng một chút – chú ra giá đi. Dù sao ai chẳng vì tiền, làm căng thì chú cũng chẳng được lợi gì.”
Quả nhiên, thằng này càng hiểm độc hơn cả cha nó – cần thì đến cha ruột cũng có thể hy sinh.
Nhưng lại định chơi lại ván cũ? Gọi điện, dụ nhận tiền, rồi quay video?
“Tiểu Trương à, thôi, tôi không làm khó cậu nữa. Bán công ty đi, xong là hai bên kết thúc.”
“Không đời nào! Muốn thì đi mà tố cáo! Tôi cho bố tôi ngồi tù, công ty tôi tiếp quản, trả hết tiền phạt tôi vẫn làm tiếp. Chú được gì chứ?”
Tôi dập máy, gửi luôn bản ghi âm cuộc gọi cho Trương Cường – người từng khuyên tôi: Chúng ta già rồi, phải để Tiểu Trương kế thừa sự nghiệp.
Giờ kế thừa rồi đấy – và triệt để thật đấy – không biết ông ta thấy sao?
Vài tuần sau, Trương Cường gọi điện: “Tôi đã bán công ty rồi. Lần này thực sự đuổi thằng nhóc kia ra khỏi cuộc chơi.”
Tôi tin ông ta, vì Trương Cường thuộc loại người luôn biết chọn bên có lợi cho mình.
Tôi mỉm cười: “Được, gặp nhau đi. Tôi sẽ trả lại USB cho ông.”
Chưa đến nửa tiếng sau, ông ta đã có mặt.
Tôi đưa chiếc USB ra, ông ta xác nhận lại: “Là cái tôi đã đưa ông chứ?”
“Đúng. Nhưng tôi đã sao lưu một bản gửi cho công an rồi.”
“Ông đã tố cáo rồi?! Ông không giữ lời! Đồ khốn!”
Tôi gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi – tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Đồng thời, tôi cũng là người không đội trời chung với cái ác, ông không tin thì tôi cũng đành chịu.”
Nhìn Trương Cường ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát – tôi quay lưng rời khỏi phòng.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận