Giữa tiếng sóng biển, tiếng sấm, tiếng mưa dồn dập.
Tôi hỏi anh: “Hay là chúng ta làm bạn nhé?”
Vừa dứt lời, tim tôi đập thình thịch.
Còn anh thì ngây thơ, đơn thuần, ánh mắt cong cong đầy vui sướng, gật đầu, rồi còn bơi một vòng đầy phấn khích.
Còn tôi, trong lòng lại bình tĩnh một cách đáng sợ.
Tôi đang nghĩ.
Nếu có thể lừa anh lên bờ, thì có thể bán được bao nhiêu tiền.
Giá trị của anh đủ để chữa khỏi bệnh cho cha mẹ tôi.
Thậm chí còn có thể đảm bảo cả nhà tôi từ nay về sau không cần làm lụng gì nữa, cơm no áo ấm suốt đời.
Tôi đứng trên bãi biển, khẽ nói: “Tóc anh màu bạc, em có thể gọi anh là Tiểu Bạch được không?”
Anh sững người, rồi vui mừng khôn xiết, đuôi cá đập nước liên hồi.
Dùng hành động để bày tỏ sự thích thú với cái tên đó.
13.
Tôi đã có một người bạn là tiên cá, dù thời gian chúng tôi bên nhau chưa lâu.
Thế nhưng anh lại hoàn toàn tin tưởng tôi.
Mỗi đêm, tôi đều lén lút trốn ra ngoài, tìm anh chơi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi có vô số cơ hội để lừa anh lên bờ.
Đêm nay, tôi ngồi trên bãi cát, còn anh nằm trên một tảng đá.
Gió biển nhè nhẹ, mát mẻ dễ chịu.
Tôi hỏi anh: “Anh sống ở vùng biển này à?”
Trông anh còn nhỏ tuổi, bằng không cũng chẳng ngây thơ và không chút đề phòng đến thế.
Tiên cá nhìn ra xa.
“Anh ở bên kia.”
“Dưới đáy biển có một khóm san hô xanh rất lớn, anh sống ở đó.”
Tôi chớp chớp mắt, cúi đầu xuống.
Tiên cá đầy mong chờ nói: “Giá như em có thể đến xem thì tốt quá. Khóm san hô đó rất đẹp, là anh đã tìm khắp đại dương mới tìm được, đẹp nhất trong tất cả.”
Tôi cười gượng: “Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi.”
“À đúng rồi.” Tôi giả vờ vô tình hỏi: “Đồng loại của anh có nhiều không? Chắc là anh có rất nhiều bạn nhỉ?”
Tiên cá vẫy nhẹ chiếc đuôi, tự hào nói: “Anh có rất nhiều bạn, nhưng quanh đây thì chỉ có mình em thôi.”
Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì buồn bã, anh cúi đầu thất vọng: “Anh trốn đến đây.”
Trốn chạy… chuyện anh từng trải, không cần nói cũng rõ.
Thế nhưng cơ thể anh vẫn trơn nhẵn không vết xước, xinh đẹp rạng ngời.
Năm xưa, người thân của anh nhất định đã liều mạng để bảo vệ anh trốn thoát.
Tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy bực bội đến kỳ lạ.
…
Bệnh của cha ngày càng tái phát thường xuyên, thậm chí không còn có thể rời khỏi giường đi lại.
Tôi tha thiết đến tuyệt vọng, muốn cứu ông ấy.
Và tiên cá — người đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi — là phương án duy nhất ngay lúc này.
Tôi biết rất rõ, anh không làm gì sai cả.
Càng hiểu rằng nếu lừa gạt anh, hại chết anh, tôi sẽ sống cả đời trong dằn vặt và tội lỗi.
Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng mới có tiếng côn trùng kêu.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời.
“Tiên cá nhỏ, anh đã từng thấy những con chim bay trên trời chưa?”
Trong lòng lại tự cười giễu bản thân, rõ ràng biết câu hỏi ấy thật ngốc nghếch.
Làm sao anh đã từng thấy chứ?
Cả đời anh là trốn chạy, bị săn đuổi, sống trong lo sợ.
Tiên cá bắt chước tư thế của tôi, cũng ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời đầy sao, trăng sáng treo cao.
Anh hỏi: “Chúng có tự do không?”
Được bay lượn giữa trời, chắc hẳn không có kẻ thù.
Bay theo gió, đến đâu thì đến.
Nghe như thể đó mới là tự do thật sự.
Tôi nghiêng đầu ngắm vẻ khát khao của anh.
“Anh còn chẳng tự do trong chính đại dương, thì làm sao chúng có thể tự do được?”
“Nhưng mà.” Tôi khẽ cười. “Dù nhìn trời hay nhìn biển, anh vẫn thấy tự do.”
Bởi vì — linh hồn anh là tự do.
14.
Năm mười sáu tuổi, chính tay tôi chôn cất người thân của mình.
Những đau đớn đã dày vò họ cả đời, cuối cùng cũng biến mất.
Khi tôi bắt đầu suy tính cho tương lai của mình, một nhóm khách không mời đã đến nơi này.
You cannot copy content of this page
Bình luận