Chương 2:
13/02/2025
Chương 3:
13/02/2025
Chương 1:
13/02/2025
Chương 4:
13/02/2025
Chương 5:
13/02/2025
Chương 6:
13/02/2025
Chương 7:
15/02/2025
Chương 8:
15/02/2025
Chương 9:
15/02/2025
Chương 10:
15/02/2025
Chương 12:
15/02/2025
Chương 11:
15/02/2025
Chương 13:
18/02/2025
Chương 14:
18/02/2025
Chương 15:
18/02/2025
Chương 16:
18/02/2025
Chương 17:
18/02/2025
Chương 18:
18/02/2025
Chương 19:
18/02/2025
Ta lặng lẽ quan sát tất cả mọi người, cố tìm ra ý đồ của Duệ thân vương, nhưng từ sáng đến tối chẳng thu hoạch được gì.
Mãi đến khi thủy lục đại pháp sự sắp kết thúc, lúc pháp sư từ trên đàn tế bước xuống, cúi đầu hành lễ cáo biệt Hoàng thượng, ta chợt nhận ra động tác cầm chuỗi niệm châu của gã có vấn đề.
Trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, lặng lẽ tiến gần Hoàng thượng.
Ngay lúc pháp sư hành đại lễ, gã đột ngột rút d@o từ trong tay áo, đâm thẳng về phía Hoàng thượng!
Cùng lúc đó, tất cả hòa thượng đang tụng kinh xung quanh đều rút đoản đao, lao về các hướng đánh gi.ế.t!
Hoàng hậu vốn xuất thân võ tướng, lập tức đá bay một tên tiểu hòa thượng, định xông lên bảo vệ Hoàng thượng.
Nhưng ngay lúc đó, ta lao thẳng ra, đứng chắn trước Hoàng thượng!
Lưỡi d@o lạnh lẽo cắm thẳng vào lồng ngực.
Ta ngã xuống vũng m.á.u.
Trước khi nhắm mắt, ta thoáng thấy vẻ mặt Hoàng thượng lần đầu lộ ra sự kinh hoảng.
16.
Ta được Hoàng thượng ôm trở về Ỷ Mai Viện, Tiểu Liên quỳ bên giường, khóc đến mức nước mắt đẫm cả khuôn mặt.
Hoàng thượng giận dữ, quát mắng thái y phải dốc hết sức cứu chữa.
M.á.u chảy quá nhiều, toàn thân dần trở nên lạnh lẽo.
Ngay khoảnh khắc thái y rút d@o ra, cơn đau dữ dội khiến toàn thân co rút, quặn lại thành một khối.
Cảm giác vô lực kéo ta về bờ vực hôn mê, nhưng ta không thể để m.á.u chảy vô ích, không thể để vết thương này trở thành vô nghĩa.
Không thể bỏ qua cơ hội này!
Ta khẽ nỉ non, giọng nói mơ hồ, mang theo chút sợ hãi: “Phụ thân, đừng đánh ta, đừng đánh mẫu thân ta… Ta không dám ăn trộm màn thầu nữa!”
“Phụ thân, ta cầu xin người, đừng đánh ta!”
Giọng không lớn, nhưng trong căn phòng lặng ngắt như tờ, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mọi người.
Ta khẽ mở mắt, trong cơn mơ hồ, thoáng thấy Hoàng thượng lộ ra vẻ đau xót hiếm hoi.
Hoàng hậu đang chăm chú quan sát, ánh mắt đầy suy tính.
Từ Tiệp dư lại nhìn sang Thuần phi, sắc mặt nàng ta lúc này đã xanh mét, mà Từ Tiệp dư thì cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Một cơn choáng váng dữ dội ập đến, ta biết mình sắp ngất đi.
Không được! Phải liều thêm một chút!
“Mẫu thân, đau quá…”
“D@o nhi đau quá, mẫu thân ơi…”
“Mẫu thân, ta nhớ người lắm…”
Lúc đầu chỉ đang diễn kịch, nhưng đau đớn và uất ức bỗng nhiên trào dâng, khiến ta không kìm nổi nước mắt.
Sự nhớ nhung đối với mẫu thân cuộn trào, như thủy triều nhấn chìm ta.
Ngay trước khi ý thức rơi vào bóng tối, ta mơ hồ cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình.
Sau đó, một giọng nói trầm thấp đầy uy nghi vang lên: “Truyền mẫu thân của D@o Mỹ nhân vào cung!”
Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sau đó, ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
17.
Khi ta tỉnh lại, đã là năm ngày sau.
Tiểu Liên thấy ta mở mắt, lại òa khóc một trận.
Ngay sau đó, ta biết mình đã mang thai.
Nhát d@o của thích khách suýt khiến ta yếu đến mức sảy th@i, suốt năm ngày qua, Hoàng thượng gần như ngày nào cũng đến Ỷ Mai Viện.
Ta cũng đã được tấn phong lên Tiệp dư.
Nhưng khi thấy Tống Võ — đệ đệ tám tuổi của mình xuất hiện bên giường, ta hiểu rằng kế hoạch đã thất bại.
Tống Võ đứng lặng yên, đôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên người mặc một bộ y phục không vừa vặn.
Đệ ấy nhìn ta chằm chằm, giọng nói non nớt mà nghẹn ngào: “A tỷ… Ban đầu là mẫu thân phải vào cung, nhưng tiểu thái giám truyền chỉ nói rằng tỷ tỷ mang long thai, phụ thân liền để ta nhập cung thay thế mẫu thân.”
Ta khẽ gật đầu, giọng trầm ổn: “Đã nhập cung, a tỷ nhất định bảo vệ đệ, sẽ không để đệ trở về Tống phủ nữa!”
Ta vốn định cứu mẫu thân trước, sau đó tìm cơ hội đưa đệ đệ ra khỏi phủ.
Nhưng mẫu thân chỉ là một di nương, muốn xuất phủ khó như lên trời.
You cannot copy content of this page
Bình luận