Phu Quân Trà Xanh Của Ta

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Đúng lúc đến chỗ sư tôn của ta, trên người hắn chẳng còn vật gì khác, lại yêu thích sư tôn đến mức không dứt ra được.

 

Nên hắn đem viên Ngọc Tỉ này tặng cho sư tôn.

 

Sau đó tiểu nhi tử của Ma Tôn trở về ma giới liền bế quan tu luyện.

 

Cho đến khi Ma Tôn qua đời, hắn mới xuất quan.

 

Xuất quan xong hắn mới nhớ đến viên ngọc thạch này, nhưng nó đã bị chính hắn tặng cho sư tôn của ta.

 

38

 

Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, từng nghĩ rằng sư tôn đang đùa giỡn với ta.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người.

 

Tâm trạng ta trở nên vô cùng phức tạp.

 

“Tiểu Ngọc, nếu con chỉ là một viên ngọc thạch, ta sẽ giao con lại cho ma tộc để đổi lấy sự yên bình cho thiên giới.

 

“Nhưng con đã được ta điểm hóa thành yêu, đã có ý thức của riêng mình.”

 

“Ta không thể làm như vậy, con có quyền tự mình đưa ra quyết định.”

 

Hiện tại, trước mặt ta có hai sự lựa chọn.

 

Thứ nhất, trở lại làm một viên ngọc thạch không có ý thức, quay về ma tộc.

 

Thứ hai, ở lại thiên giới làm một tiểu tiên quan.

 

Nhưng nếu ta chọn ở lại nơi này, ma giới tất sẽ tiếp tục tấn công thiên giới, mà đến khi đó, sư tôn – người đã đưa ta về – sẽ trở thành kẻ đầu sỏ mang tội.

 

Thiên giới sẽ đối đãi sư tôn thế nào, ta hoàn toàn không dám nghĩ đến.

 

“Tiểu Ngọc… không cần nghĩ đến ta, chỉ cần vì bản thân con mà suy xét, con thích nơi nào hơn, thích sống thế nào hơn. Người thiên giới sẽ không làm gì ta đâu.”

 

Ở lại nơi này sao?

 

Trong đầu ta thoáng hiện lên hình ảnh của Hí Cảnh.

 

Ta còn đã hứa với chàng rằng sẽ nhanh chóng quay lại.

 

Ta có chút do dự, vô tình nhìn thấy vạt chiến giáp của sư tôn vương đầy máu.

 

“Nếu trở lại thành ngọc thạch, con còn cơ hội quay lại đây không?”

 

Sư tôn hơi do dự, rồi thở dài một tiếng.

 

“Tiểu Ngọc, ta không thể lừa con, nhưng thực sự là sẽ không có cơ hội quay lại nữa.”

 

Trong lòng ta đã có quyết định.

 

“Sư tôn, con có thể suy nghĩ thêm được không? Con muốn đến một nơi.”

 

“Rất nhanh thôi, đợi con trở về sẽ nói cho người đáp án.”

 

39

 

Ta lại lao ra khỏi Thượng Thần Điện.

 

Trong lòng ta thực sự muốn ở lại thiên giới.

 

Nơi này có sư tôn, có Hí Cảnh.

 

Ta có thể trở thành một người có ý thức tự chủ, có thể có cảm tình.

 

Chứ không phải chỉ là một viên đá khô khan, vô vị.

 

Cùng lắm thì, sư tôn chịu hình phạt gì, ta sẽ thay người gánh chịu.

 

Nhưng trong lòng ta vẫn vô cùng lo lắng, bởi ta hiểu rất rõ.

 

Sự việc không đơn giản như ta nghĩ.

 

Ta muốn đi hỏi Hí Cảnh.

 

Chàng ấy có cần ta không?

 

Có thể làm ta kiên định với lý do muốn ở lại này không?

 

Xin hãy cho ta câu trả lời, Hí Cảnh, bởi ta cũng rất cần chàng.

 

40

 

Ngoài rừng rậm, ta gọi chàng rất nhiều lần, nhưng chàng đều không đáp lại.

 

“Hí Cảnh!” 

 

Ta vừa gọi, vừa tiến sâu vào trong rừng.

 

Ta nhìn thấy chàng, chàng đứng bên cạnh chiếc đệm mà chúng ta vừa nằm qua, trên tay dường như còn cầm thứ gì đó.

 

“Hí Cảnh, ta muốn nói với ngươi…”

 

Chàng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm tờ nhiệm vụ mà ta đã xé từ bảng thông báo.

 

Tờ nhiệm vụ này đã bị ta cuộn lại cùng với chiếc đệm.

 

“Ngươi không đơn thuần vì ta mà đến đây, đúng không?”

 

Một câu của Hí Cảnh làm ta nghẹn lời.

 

Trong đầu ta rối bời, như một mớ chỉ rối không thể gỡ.

 

“Không ai, từ trước đến giờ không có ai chủ động lại gần ta, ta tưởng ngươi là người đầu tiên.”

 

Ta mở miệng giải thích: 

 

“Ta đến vì nhiệm vụ, nhưng nếu không có nhiệm vụ này, ta căn bản không biết đến sự tồn tại của ngươi! Ta chỉ là một viên ngọc thạch vừa mới hóa thành hình người.”

 

“Ta nguyện ý ở bên ngươi, ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta rất thích…”

 

Hí Cảnh cắt ngang lời ta một cách lạnh lùng: 

 

“Không giống nhau!”

 

“Ngươi căn bản không phải vì ta mà đến, nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc ta, ngươi nhất định sẽ quay lưng rời đi!”

 

“Ta nghĩ ngươi là người đặc biệt, nhưng ngươi không phải.”

 

Ta nghẹn lại, khẽ hỏi chàng: 

 

“Vậy ngươi còn cần ta không?”

 

Hí Cảnh quay đầu đi, ta thấy những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt chàng.

 

Lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời, cảm giác đau đớn đắng cay lan tỏa trong tim ta.

 

“Hí Cảnh, dù ta có hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc ngươi, ta cũng sẽ không rời đi. Ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi, bên cạnh ngươi.

 

“Ngươi có thể cần ta không?”

 

Tầm nhìn của ta trở nên mờ nhòe, ta lấy hết dũng khí để tiếp tục hỏi chàng.

 

“Không cần, vĩnh viễn không cần.”

 

Những lời này như những mũi kim đâm sâu vào tim ta.

 

Ta không nói thêm gì nữa, thất thần trở lại Thượng Thần Điện.

 

41

 

Sư tôn thấy sắc mặt ta không tốt.

 

Người cẩn thận hỏi ta: 

 

“Có phải thân thể không thoải mái không? Ta nghe nói ma giới có thể dùng bí thuật triệu hồi con về phía bọn họ, thân thể con vẫn ổn chứ?”

 

Ta khẽ gật đầu, nước mắt theo động tác mà rơi xuống.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page