“Vì anh tự ti, Hứa Kiều Kiều.”
Anh tựa cằm lên vai tôi, giọng trầm thấp: “Em là một con công nhỏ được nuông chiều từ bé, còn anh chỉ là một nắm bùn đất từ vùng núi xa xôi, làm sao dám nói thích em.”
“Nếu như con công nhỏ cũng thích bùn thì sao?” Giọng tôi run lên, nỗi ấm ức trong lòng trào dâng như thủy triều: “Chẳng lẽ con công nhỏ không có quyền thích bùn à?”
“Xin lỗi em.”
Giọng nói của anh hiếm khi dịu dàng đến vậy.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má tôi: “Anh chưa từng dám nghĩ rằng, một nàng công chúa như em lại thích một người như anh.”
“Kiều Kiều, anh rất hối hận.”
“Năm mười chín tuổi, Tống Giản Sinh không đủ dũng cảm, không dám nói với em rằng anh thích em đến mức không biết phải làm sao.”
Anh quá cố chấp, tôi lại quá kiêu ngạo.
Những năm tháng thanh xuân ấy, cả hai chúng tôi đều không chịu là người nói ra câu “Em thích anh”, “Anh thích em”.
Cứ ngỡ anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cảm giác chiếm hữu vẫn luôn thúc giục— Tống Giản Sinh của tôi.
Anh chỉ có thể thuộc về tôi.
Vì thế, ôm lấy suy nghĩ “Dù không có được trái tim, cũng phải có được người”, ngay khi vừa lên đại học, tôi đã ép anh đi đăng ký kết hôn.
Rồi cùng với anh giằng co suốt mười năm trời.
Tôi cố tình giả vờ không thích anh, cố tình dùng từ “bạn giường” để gọi anh, cố tình đi khắp nơi du lịch mà chẳng thèm báo trước với anh một lời.
Mãi cho đến năm thứ mười của cuộc hôn nhân này.
Đêm muộn, anh lái xe từ phía Nam thành phố trở về phía Bắc, giữa cơn mưa lớn, một chiếc xe tải mất kiểm soát đã lao thẳng vào đầu xe anh.
Hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Cũng là sinh nhật tôi.
Trên ghế phụ là chiếc bánh sinh nhật anh đặt làm riêng cho tôi.
Trong cốp xe, những bông hoa hồng anh tỉ mỉ chọn lựa đã phủ kín.
Tống Giản Sinh nằm trong phòng ICU, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh đã đeo suốt mười năm trời.
Mọi người đều nói, anh yêu tôi rất nhiều.
Tôi không tin.
Đừng nói đến lời tỏ tình, ngay cả một nụ cười dành cho tôi, anh cũng không chịu.
Anh thích tôi ở điểm nào chứ?
Anh yêu tôi ở đâu chứ?
Nhưng rồi tôi nhìn thấy bức ảnh trong ví anh, nhìn thấy hình nền điện thoại, máy tính của anh, nhìn thấy hình xăm ngay bên trái tim anh.
Tất cả những điều anh chưa từng để ai biết, tôi đều đã thấy.
Tống Giản Sinh thật xấu xa.
Anh chưa từng nói cho tôi biết rằng anh đã làm nhiều đến thế, nhiều đến mức nào.
Vậy nên khi nhìn anh nằm đó, trên người cắm đầy ống dẫn, tôi đau lòng đến mức gần như muốn chết đi.
Nếu anh không tỉnh lại, thì tôi chẳng khác gì một góa phụ.
Đến tận giây phút này, tôi cuối cùng cũng nhớ ra— Tại sao mình lại quay về mười năm trước.
“Tống Giản Sinh, em thích anh.”
Vòng tay ôm chặt cổ anh, tôi bật khóc nức nở: “Anh mau tỉnh lại đi, em không muốn làm góa phụ đâu.”
Khung cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tôi biết đây là dấu hiệu của sự đứt kết nối bên ngoài.
Trước khi tất cả biến mất, tôi nhìn thấy anh lần cuối.
Môi anh mấp máy.
Nước mắt tôi lại trào ra.
Anh đang nói—
“Anh yêu em, Kiều Kiều.”
9.
Khi mở mắt lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Thiết bị kết nối tôi và Tống Giản Sinh đã biến mất, thay vào đó là một bức tường kính trong suốt.
Thật ra, tôi chưa bao giờ quay trở lại mười năm trước.
Chấn thương vùng đầu của Tống Giản Sinh rất nghiêm trọng, bác sĩ nói nếu anh không tỉnh lại, có lẽ sẽ phải nằm trên giường bệnh suốt đời.
Tôi vô cùng may mắn vì trong mười năm qua, y học đã phát triển với tốc độ chóng mặt.
Họ đã kết nối sóng não của tôi với anh, cố gắng để tôi tìm kiếm ý thức của anh trong tiềm thức, dùng phương pháp điều khiển tinh thần để đánh thức anh.
Trước khi tiến hành phương pháp này, bố mẹ đã gửi cho tôi một đoạn video từ xa.
You cannot copy content of this page
Bình luận