Chồng ơi!

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Hả?

 

Xin lỗi, tôi thừa nhận vừa rồi nguyền rủa anh hơi lớn tiếng một chút.

 

17

 

Tôi hẹn trước thời gian, đưa Giang Yến Lâm về nhà.

 

Lo anh không có sự chuẩn bị tâm lý, tôi kể trước cho anh nghe về hoàn cảnh của mình.

 

Anh lặng lẽ nghe xong, không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ lên sau đầu tôi.

 

Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng tôi lại thấy trong ánh mắt anh có sự thương xót.

 

Phải, là thương xót, không phải thương hại.

 

Chú thím rất hài lòng. 

 

Giang Yến Lâm là người có chỉ số EQ và IQ cao, lăn lộn thương trường nhiều năm, loại tình huống nhỏ nhặt này chẳng thể làm khó anh.

 

Cũng đúng thôi, Giang Yến Lâm thì có điểm gì để người khác không hài lòng chứ?

 

Nếu không phải vì anh ấy là gay, thì có lẽ tôi đã rung động rồi.

 

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, một người đàn ông như vậy, chỉ có thể nhìn, không thể chạm.

 

Trên đường về, tôi ngồi ghế phụ, kể vài chuyện thời còn đi học.

 

Giang Yến Lâm vừa lái xe, bất chợt hỏi: 

 

“Cấp một em học trường nào?”

 

Tôi buột miệng đáp: 

 

“Trường Tiểu học Số Ba của thành phố. Anh cũng học ở đó à?”

 

“Không.”

 

Chúng tôi không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Giang Yến Lâm có buổi tiệc xã giao, tôi không muốn tham gia vào công việc của anh nên chọn cách tự mình đi dạo gần đó, đợi anh xong việc rồi cùng nhau về.

 

Đi một mình thì mãi cũng chẳng thấy thú vị gì, tôi lang thang khoảng nửa tiếng rồi quyết định đến thẳng nhà hàng nơi Giang Yến Lâm đang xã giao để đợi anh.

 

18

 

Không ngờ, lại tình cờ gặp đúng người tôi chẳng muốn thấy nhất.

 

Trần Trạch Viễn vừa bước ra khỏi phòng riêng.

 

“Kiều Nhất, em đến đây tìm anh đúng không? Em vẫn còn thích anh, đúng không?” 

 

Anh ta trơ trẽn hỏi.

 

Tôi lặng lẽ trợn mắt trong lòng, tự hỏi ngày trước mình mù đến mức nào mà lại để ý đến loại người này:

 

“Anh là cái quái gì chứ?”

 

“Anh biết hết rồi, em đang làm người giúp việc cho Giang tổng đúng không?”

 

“Kiều Nhất, Giang Yến Lâm bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng sau lưng chưa biết là kẻ thâm hiểm thế nào. Loại người đó lòng dạ độc ác, không phải người em nên dính dáng đến.”

 

“Quay lại với anh đi, em sẽ không phải cực khổ như vậy nữa. Chuyện trước đây, anh có thể không tính toán với em.”

 

Tôi: “…”

 

Để tránh trở thành đề tài tám chuyện trong công ty của Giang Yến Lâm, tôi luôn lấy danh nghĩa người giúp việc khi đến đưa cơm.

 

“Trần Trạch Viễn, chúng ta không bao giờ có khả năng quay lại. Đừng tìm đến gia đình tôi để tung tin nhảm nữa, tránh xa tôi ra.”

 

“Tôi có ghi âm đấy, anh không phải là người rất trọng sĩ diện sao? Nếu tôi còn phát hiện anh nói bậy ở bên ngoài, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này đến công ty của anh.”

 

Mặt Trần Trạch Viễn tối sầm lại, để lại một câu “Rồi cô sẽ hối hận” trước khi quay vào phòng.

 

Mười phút sau, tôi thấy ông chủ cũ của mình cũng bước ra từ cùng một phòng đó.

 

Trong lòng tôi đã có dự đoán, liền nhắn tin cho Giang Yến Lâm:

 

“Anh đang ở phòng nào?”

 

“A1003.”

 

Quả nhiên là cùng một phòng.

 

“Em hơi chán, có thể qua tìm anh không~”

 

Anh trả lời rất nhanh:

 

“Qua đi, là người em quen.”

 

Hừ, chẳng phải tôi quá quen sao?

 

Hai phút sau, tôi cất điện thoại, đến gõ cửa phòng A1003.

 

Đẩy cửa bước vào, tôi mỉm cười, ngọt ngào gọi Giang Yến Lâm một tiếng:

 

“Chồng ơi~”

 

19

 

Trong phòng, ba gương mặt nhìn tôi đầy kinh ngạc.

 

Dù đều là vẻ kinh ngạc, nhưng tôi lại cảm nhận được những sắc thái khác nhau.

 

Giang Yến Lâm trong sự kinh ngạc lại pha chút vui vẻ, còn hai người kia thì từ kinh ngạc chuyển dần sang mặt mày tái xanh, biểu cảm trên mặt thật là đặc sắc.

 

Giang Yến Lâm đứng dậy, kéo ghế cho tôi ngồi, sau đó giới thiệu với họ:

 

 “Đây là vợ tôi.”

 

Ông chủ cũ nhìn tôi, vẻ mặt lúng túng thấy rõ.

 

Tôi khoác tay Giang Yến Lâm, ngọt ngào nói:

 

“Chồng à, anh quên rồi sao? Trước đây em từng là cấp dưới của Tổng Giám đốc Tiền mà, thân quen lắm.”

 

“Đúng không, Tổng Giám đốc Tiền?”

 

Ông chủ cũ lau mồ hôi, nhất thời không biết nên ngồi xuống hay tiếp tục đứng.

 

Giang Yến Lâm gật đầu, tiếp lời tôi một cách tự nhiên:

 

“Nói đến chuyện này, việc tôi và Kiều Nhất trở thành vợ chồng cũng phải cảm ơn Tổng Giám đốc Tiền đã giúp chúng tôi gặp lại nhau.”

 

Trần Trạch Viễn là người đầu tiên mất bình tĩnh, lập tức bật thốt lên:

 

“Diệp Kiều Nhất, cô không phải người giúp việc, cô lừa tôi?”

 

Tôi mỉm cười:

 

“Ý anh Trần là gì vậy? Tôi chưa từng nói mình là người giúp việc mà. Nguồn tin của anh không đáng tin cậy chút nào đâu.”

 

Câu trả lời của tôi khiến Trần Trạch Viễn không nói nên lời, sắc mặt anh ta càng thêm khó coi.

 

“À đúng rồi, vừa nãy anh Trần nói gì ấy nhỉ? Tôi còn có bản ghi âm đây, chúng ta cùng nghe thử nhé.”

 

Tôi mở đoạn ghi âm lên, và khi tiếng Trần Trạch Viễn đang nói xấu Giang Yến Lâm vang lên, sắc mặt của anh ta và ông chủ cũ bắt đầu trở nên vô cùng khó coi.

 

“Tiểu Trần, cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Từ bây giờ, cậu bị sa thải!” 

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page