Danh sách chương

Tính ông lão vốn không quen ngồi yên, nên ngay ngày đầu tiên đến đây đã chủ động nhận phần việc quét dọn và nấu ăn. Dù gì thầy giáo cũng cho họ ở miễn phí, chẳng lẽ lại không giúp được việc gì?

Ông lão đặt khay cơm trước mặt thầy, nói: “Nói thật là một mình tôi làm được, thầy đừng sắp người đến phụ nữa. Bọn trẻ còn phải đi học, cứ để tụi nó lo học hành là được.”

Quý Minh Hi hơi ngạc nhiên: “Hai hôm nay tôi bận chuyện tuyển sinh nên không biết là bác đang quét dọn khuôn viên trường, nên cũng chưa bố trí ai đến giúp bác.”

“Vậy thì lạ thật.” Lý Nhị Cẩu nhíu mày: “Dạo này tôi gom rác xong thì đống rác cứ biến mất ngay, tôi còn tưởng là thầy cho người giúp. Nhưng mà mỗi lần người đó giúp là lại vô tình gom luôn cả chổi đi, nên giờ cả trường chẳng còn cái chổi nào nữa.”

“À đúng rồi, tiện đây tôi cũng muốn báo với thầy một chuyện, mấy ngày nay đồ trong bếp cũng bị mất khá nhiều. Vì đều là cơm thừa canh cặn nên tôi không để ý, nhưng lúc kiểm kê hôm nay thì phát hiện bàn ghế, bát đĩa cũng mất không ít.”

Quý Minh Hi gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Lát nữa tôi sẽ điều tra.”

Năm xưa đám yêu quái này sợ anh đến mức không dám nhúc nhích trước mặt, nên anh cứ dẫn về rồi thả cho tự do, kết quả là đến giờ ngay cả anh cũng không nhớ rõ trong trường rốt cuộc đang nuôi những yêu quái nào, năng lực ra sao.

Giáo viên tệ nhất, có lẽ chính là anh rồi.

Anh thở dài, nếu không ổn thì chỉ còn cách đi tìm Bách Hiểu Sinh. Dù sao năng lực của Bách Hiểu Sinh vốn được tạo ra để tiện cho việc quản lý hồ sơ học sinh.

Cửa nhà ăn có hai người bước vào, Thuận Úc sắc mặt u ám, Kỳ Dương Thiên cũng không khá hơn là bao, trong tay còn cầm bài kiểm tra nho nhỏ vừa nãy, con số “7” được khoanh đỏ nổi bật đến chói mắt.

Yêu vương đại nhân của bọn họ, môn toán đúng là thảm không tả nổi.

Cả hai gọi món xong với Lý Nhị Cẩu rồi ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Kỳ Dương Thiên kiên nhẫn giúp Thuận Úc phân tích lại bài thi, nhưng đối phương hoàn toàn không hứng thú, khoanh tay cau có nói: “Chỉ là thi hơi kém một chút thôi mà, sao cậu còn dám lấy đồ của tôi? Nếu không phải cậu là hậu nhân của Tiểu Thiên, tôi đã sớm ném cậu ra ngoài rồi!”

“Cái đó vốn là bộ bài của tôi… à không, tôi nói rồi mà, tôi không hề động vào bộ bài đó.” Kỳ Dương Thiên nhức đầu. 

Sớm biết vậy tối qua đã không dạy người này chơi bài. Ban đầu chỉ muốn dùng trò chơi để kích thích hứng thú học tập của Thuận Úc, không ngờ hắn ta lại đắm chìm luôn, mãi đến khi bị ép đi học mới chịu buông bài xuống.

Nhưng vấn đề không nằm ở đó. Vấn đề là sau khi hắn ta quay lại thì bộ bài biến mất, Thuận Úc cứ tưởng anh ta lén giấu đi.

Mà trong thời gian Thuận Úc đi học, anh ta thì đang tranh thủ ngủ bù.

Huống chi cái trường này yêu khí ngút trời, có vài con yêu nhỏ thích ăn trộm thì có gì lạ chứ!

Kỳ Dương Thiên tự thấy mình là người rất biết nhẫn nhịn, hơn nữa Thuận Úc lại là yêu vương mà cả tổ tiên nhà anh ta cũng phải dựa dẫm, một đứa nhỏ vừa ra đời chưa bao lâu đã bị giam cầm, lẽ ra anh ta nên nhường nhịn yêu vương này… nhường cái đầu ấy!

Trong lòng không kìm được sự tủi thân, Kỳ Dương Thiên đập mạnh bài kiểm tra xuống bàn, mặt lạnh tanh nói: “Tôi đã nói không phải tôi làm thì là không phải tôi làm. Nếu đến mức này mà ngài cũng không tin tôi, thì tôi có thể đi ngay bây giờ.”

Lời lẽ cứng rắn cuối cùng của Kỳ Dương Thiên vừa dứt, Thuận Úc lại không dám phản bác gì. 

Trên mặt hắn ta vẫn còn dấu vết chưa lành do trận đòn trước đó, xanh xanh tím tím, trộn lẫn với thuốc mỡ vàng, nhìn vừa xấu vừa dơ.

Rõ ràng có thể dùng yêu lực để chữa lành, nhưng hắn ta cứ cố chấp không làm, cứ học theo loài người bôi thuốc từng chút một.

Hắn ta há miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng không nói lời nào, quay đầu chui tọt vào góc tường.

Kỳ Dương Thiên đau đầu, cái tính cách ngang ngược của thằng nhóc này là sao chứ! Anh ta thật sự muốn phản sư rồi, thu dọn đồ đạc ngay lập tức, lái xe tải rời khỏi môn phái ngay trong đêm!

Tiếng cãi vã của hai người to đến mức Quý Minh Hi ngồi trong góc cũng nghe rõ mồn một. 

Rác rưởi và chổi quét biến mất, đồ ăn và bát đĩa bàn ghế cũng biến mất, bộ bài của Thuận Úc cũng không cánh mà bay… có lẽ còn có cả những món khác bị mất. Liệu mấy món mất tích này có liên quan gì với nhau không?

Anh bước vào bếp, nói vài câu với Lý Nhị Cẩu, chẳng bao lâu sau, trong bếp vang lên tiếng xào nấu lách cách trên chảo nóng.

“Cơm tới rồi đây, là đậu hũ Tứ Xuyên và gà xào ớt các cậu gọi, cứ từ từ ăn nha, ăn xong còn có thể gọi thêm.” Lý Nhị Cẩu đặt khay thức ăn lên bàn.

 

Hết

Chương 85:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page