Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 820: Doanh Tử Khâm: Cô muốn đi đâu tìm

Ai muốn động vào người Doanh Tử Khâm muốn bảo vệ, thì phải xem bản thân có bản lĩnh đó hay không.

**

Một bên khác, viện hiền giả.

Gương mặt Leroy nghiêm nghị: “Đã tung hết tin ra chưa?”

Quản gia lau mồ hôi: “Dạ rồi, đã tung hết ra rồi, quả thực đã dẫn đến làn sóng căm phẫn trên mạng W, nhưng cũng có một bộ phận người dân…”

Ông ta do dự giây lát, cuối cùng cũng không nói tiếp.

Bởi vì Đại lễ năm mới đã bị Phó Quân Thâm phá hoại hoàn toàn, bây giờ hình tượng của hiền giả Nữ Hoàng trong lòng dân chúng đã không thể phục hồi như xưa được nữa. 

“Không cần để ý đến đám người đó.” Leroy lạnh nhạt: “Ông đi dặn dò mấy kỵ sĩ cải trang thành người của viện Công trình, gây chuyện trong thành, lũ người không có đầu óc đó tự nhiên sẽ tin thôi.” 

Cô ta không thể trực tiếp xuống tay với Doanh Tử Khâm, nhưng chẳng lẽ còn không thể làm gì đám già đầu ngoan cố của viện Công trình?

Trong mắt cô ta, những người bình thường ấy chẳng khác gì cá nằm trên thớt, có thể tùy ý chém giết.
Chức trách của hiền giả?

Cô ta chẳng quan tâm, cô ta chỉ muốn quyền lực.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện xảy ra trong Đại lễ mừng năm mới, là cơn giận của Leroy lại không thể kiềm chế được.

Một kẻ phàm trần cũng xứng để hiền giả Ác Ma cao ngạo phải hạ thân phận tôn quý xuống. 

Thật đúng là sự sỉ nhục cho tất cả các hiền giả.
Quản gia tuân lệnh: “Vâng, thưa Nữ Hoàng đại nhân.”

Leroy đứng dậy, đi tìm Nữ Tư Tế. 

“Mau chóng tìm ra Bánh Xe Số Mệnh mới.” Leroy lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải khiến người đó đứng về phe của chúng ta.”
Nữ Tư Tế thở dài, cười khổ: “Leroy, cô đề cao tôi rồi, trên đời này còn có ai có năng lực bói toán cao hơn Bánh Xe Số Mệnh nữa chứ?”

“Bây giờ đến cả bản đồ sao cũng không còn, làm sao mà tìm được đây?”

Không sai.
Nếu nói về năng lực ấn nấp, Bánh Xe Số Mệnh còn mạnh hơn cả Ẩn Giả.

Nữ tư tế ngập ngừng một chút rồi cất tiếng:
“Leroy, Devil thật sự không làm hại một ai trong Thánh chiến sao?”

“Vậy thì có quan trọng không?” Leroy bật cười lạnh.
“Sự thật là chính hắn khơi mào Thánh chiến, phá hủy nửa Viện Hiền Giả. Chuyện đó cũng là tôi bịa ra chắc?”

“Cô muốn đứng về phía nào thì tùy cô, tôi quản không nổi.”

Cô ta cũng không để ý đến Nữ Tư Tế nữa, đi thẳng ra khỏi viện Hiền giả.

**

Viện nghiên cứu.

Kể từ lần viện trưởng Norman bị Leroy phái người đến dẫn đi, Trình Viễn đã dẫn theo cổ võ giả thường xuyên cắm chốt tại đây. 

Ông ấy cảm thấy nơi đây thật tuyệt diệu.
Có người máy pha trà rót nước cho ông ấy, cùng ông ấy trò chuyện, đánh bài.

Trình Viễn huơ tay, nội kình mạnh mẽ bắn ra, ép đám kỵ sĩ mà Leroy phái đến viện Công trình phải lui ra ngoài. 

Còn không cần phải đứng lên, dễ như trở bàn tay.
“Được rồi, xong việc rồi.” Trình Viễn phủi phủi tay, tiếp tục cắn hạt dưa: “Mấy người không cần phải sợ, ta nhất định sẽ tuân thủ mệnh lệnh của sư tổ, bảo vệ mấy người thật tốt.”

Các viện sĩ nhìn minh chủ của liên minh võ đạo, lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn: “…”

Bọn họ càng thêm sợ hãi, chỉ muốn để viện trưởng Norman đứng phía trước, làm lá chắn ngăn chặn hỏa lực.

“Trình Viễn.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Cô gái vẫn mặc thường phục, đội mũ lưỡi trai, trông vô cùng bình thường. 

“Sư tổ!” Trình Viễn lập tức đứng thẳng dậy: “Báo cáo sư tổ, mọi thứ vẫn bình thường.”

“Đám kỵ sĩ đó đã bị bọn đệ tử đánh đuổi hết rồi, cũng làm theo lời dặn của sư tổ, không làm bị thương đến người vô tội.”

Sức mạnh của nhóm bổn đoàn kỵ sĩ đúng là vượt xa người thường.

Nhưng bọn họ có mạnh đến mấy, cũng không thể so được với hiền giả.
Chẳng qua cũng chỉ là bán mạng mà thôi.
Doanh Tử Khâm gật đầu mỉm cười: “Làm không tồi.” 

Trình Viễn được khen thì thấy bỗng được yêu mến mà lo sợ: “Sư tổ khách sáo rồi!”

Ông ấy xoa hai bàn tay lại với nhau: “Cái đó, có phải sư tổ cũng nên thưởng cho đệ tử một quyển…”
Còn chưa nói hết câu, Doanh Tử Khâm đã vứt một cái USB sang: “Đều ở bên trong, có học được hay không, tùy thuộc vào bản thân ông.”

Trình Viễn vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn sư tổ, cảm ơn sư tổ, lát nữa về đệ tử sẽ bán Trình Cẩn đi!”
Doanh Tử Khâm: “…”
Cái đó thì không cần.

“Còn một chuyện quan trọng nữa cần ông làm.” Doanh Tử Khâm nói: “Dẫn theo tất cả viện sĩ và các đạo sư, học viên ra khỏi thành, sắp xếp chỗ ở tương ứng cho bọn họ.”
Trình Viên nghiêm mặt: “Rõ, thưa sư tổ!”

Doanh Tử Khâm gật đầu với các viện sĩ: “Các vị tiền bối, thấy tôi đã ra khỏi thành, hiện đang nghiên cứu dự án tàu mẹ vũ trụ, mọi người có bằng lòng cùng tham gia không?”

Các viện sĩ đều động lòng.
Viện Công trình vẫn luôn là một mảnh đất thị phi, bao nhiêu năm nay cũng có không ít nghiên cứu viên chết một cách bí ẩn.

Bọn họ vẫn chưa đi, một là bởi vì quy định ngặt nghèo của viện Hiền giả, hai là vì bọn họ tình nguyện chấp nhận rủi ro. 

Một viện sĩ già do dự giây lát, rồi lên tiếng: “Doanh tiểu thư, nhưng bên phía viện Hiền giả…” “Không cần để ý đến viện Hiền giả.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm toát lên sự vững vàng: “Chỉ cần mọi người tin tôi, những thứ khác, cứ để tôi lo.”

Các viện sĩ còn chưa đồng ý, thì đã có tiếng động vang lên trước.

Là các đạo sư và học viên đang vội vã chạy tới đây.

Biểu cảm trên mặt Diệp Tư Thanh trịnh trọng: “Doanh thần, bọn chị đi với em!”

“Đúng, tất cả chúng ta đều đi, Thế giới chi thành này, không ở lại cũng được!”

“Viện Hiền giả không cần chúng ta, tưởng chúng ta thèm chắc!” 

Tin tức trên mạng W khiến tất cả đạo sư và học viên đều thấy lạnh lòng.
Bọn họ đã cống hiến biết bao nhiêu vì sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, vậy mà đến lúc này lại bị viện Hiền giả tùy ý xóa bỏ.

Dựa vào cái gì chứ?

“Được.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm dần dịu xuống: “Mọi người đều đi, tôi sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ mọi người.”

Viện Công trình lâm vào đường cùng chỉ trong một buổi chiều, những viện khác đều không dám ho he.

Nhất là viện Gen sinh vật, bọn họ càng chỉ đứng bên ngoài xem trò hay.

Một học viên cảm thán: “Doanh Tử Khâm này cũng can đảm thật đấy, lại ngang nhiên đưa tất cả mọi người đi, thế thì khác gì và thẳng vào mặt viện Hiền giả?”

“Đúng thế.” Lane mỉm cười: “Với năng lực của cô ta, cho dù có kết hôn với Ác Ma đại nhân, thì cũng không bảo vệ được tất cả mọi người.”

“Còn không phải ư?” Học viên nọ nhún vai: “Trừ phi, bản thân cô ta cũng là hiền giả.”

Nhưng, có thể ư?
Mấy chục nghìn người ào ào đổ ra từ viện nghiên cứu, kinh động đến cư dân sống ở hai bên đường.
Mạng W lại một lần nữa nổ tung. 

[Báo cáo từ hiện trường! Viện Công trình lựa chọn bãi công, không làm nữa, sắp bỏ đi hết rồi.]

[Vãi chưởng! Doanh thần đỉnh thật đấy! Trực tiếp dẫn người đi.]

[Hờ hờ, đây gọi là đỉnh ấy à, còn chẳng phải là dựa vào đàn ông? Nếu không có hiện giả Ác Ma, mày nghĩ cô ta còn có lá gan ấy không?]

Động tĩnh rất lớn, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Doanh Tử Khâm dẫn người của viện Công trình đi thẳng một mạch đến cổng thành.
“Soạt soạt!” 

Các kỵ sĩ đứng canh trước cổng thành đồng loạt rút bội kiểm tra, chắn trước mặt, chặn kín lối ra. “Hiền giả Nữ Hoàng có lệnh, nơi này cẩm chỉ thông hành!”
Viện sĩ già tái mặt: “Doanh tiểu thư, không cần phải vì chúng tôi…”

Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ: “Cút về.”

“Ầm!” Lập tức, có một áp lực hùng mạnh lao thẳng tới.

Các kỵ sĩ lập tức mềm oặt người, chân cũng khuyu xuống không thể khống chế, cả bọn quỳ sụp xuống đất. 

Mấy ngàn kỵ sĩ, đồng loạt quỳ gối. Cảnh tượng hùng tráng đến mức nào.

Khiến tất cả mọi người sững sờ ngay tức khắc. 

Lời nói của viện sĩ già bị cắt ngang: “…”
Diệp Tư Thanh cũng giật mình, nhưng cô ấy rất tò mò: “Bọn họ yếu đến nỗi không chịu được áp lực vậy à?”
Trình Viễn kiêu ngạo: “Tất nhiên, còn không xem xem người đem đến áp lực cho bọn chúng là ai.” 

Bọn Diệp Tư Thanh không rõ lắm, nhưng các kỵ sĩ lại cảm nhận một cách sâu sắc.

Áp lực này, chỉ duy nhất thuộc về hiền giả.

Căn bản không thể giả vờ được. 

hống lĩnh kỵ sĩ toát mồ hôi hột, giọng nói run rẩy: “Tham kiến hiền giả đại nhân!”
Các kỵ sĩ khác cũng đồng thanh hô vang: “Tham kiến hiền giả đại nhân!”
Nhưng đây là vị hiền giả nào?! 

Có khí thế như thế này… chẳng lẽ là Hiền Giả Thẩm Phán?

Lần này, Trình Viễn cũng sửng sốt, há hốc miệng: “Sư… sư… sư tổ?!”

Ông ấy điếc rồi!
Các viện sĩ phía sau cũng đờ cả người.

Sao học trò yêu quý của Norman lắc mình một cái, đã biến thành hiện giả rồi?! 

Viện sĩ già lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán: “Ông trời ơi…”.

“Đi.” Doanh Tử Khâm không để ý đến các kỵ sĩ quỳ trên mặt đất, cô quay đầu lại nói: “Bên ngoài có người tiếp ứng các vị.”
Các viện sĩ đờ đẫn nhấc chân, vẫn còn đang trong cơn hoảng hốt. 

Bỗng nhiên, một tiếng quát nghiêm nghị vang lên.
“Để ta xem kẻ nào dám đi!”

“Rầm!”Là tiếng quyền trượng đập xuống đất, chấn động màng nhĩ.

Vẻ mặt Trình Viễn trở nên căng thẳng, ông ấy chắn trước mặt các viện sĩ.

Leroy tức đến tái mặt: “Doanh Tử Khâm, ngươi đừng quá đáng quá!”

Cô ta nhắm vào ai, thì Doanh Tử Khâm liền bảo vệ người đó, đây là cố ý chống đối cô ta ư?
Trên mạng W đều đang xem cô ta như trò cười.

Nếu không tận mắt chứng kiến, thì cô ta thật không dám tin, Doanh Tử Khâm lại to gan đến mức chuyển toàn bộ viện Công trình đi.

“Có bằng chứng chứng minh viện Công trình chế tạo vũ khí hạng nặng!” Leroy hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm khắc: “Ta trừng phạt bọn họ, là điều nên làm! Quy định này không phải do một mình ta lập ra.”

“Có cái rắm!” Lão viện sĩ giận dữ. “Rõ ràng là ngươi lòng dạ hẹp hòi!”

“Ta hiện tại thật không có thời gian để so đo với ngươi, ta còn muốn đi tìm bánh xe số mệnh.”

Leroy cũng không nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn thẳng cô gái.
“Học viên và đạo sư có thể đi, nhưng các viện sĩ, nhất định phải ở lại!”

Thật để cho bọn họ rời Thế giới chi thành, và tới bảy châu lục bốn đại dương, chẳng phải muốn lật trời sao?

“Phải không?” Doanh Tử Khâm chậm rãi nghiêng đầu, mỉm cười.
“Ta đứng ở đây, ngươi muốn đi đâu tìm ta.”

 

Hết Chương 820: Doanh Tử Khâm: Cô muốn đi đâu tìm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page