Danh sách chương

Anh nói rất bình tĩnh thản nhiên những lời anh nói chẳng khác nào một tiếng sấm nổ tung giữa đám đông, làm dấy lên sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Phó Quân Thâm không nói “Cô ấy là vị hôn thê của tôi”, mà lại nói “Tôi là vị hôn phu của cô ấy”. Nghe thì chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng cách nói ấy lại cho thấy hắn vô cùng trân trọng Doanh Tử Khâm.

Doanh Tử Khâm lườm anh một cái nhưng cũng nắm chặt tay anh: “Vẫn chưa đính hôn đầu đấy, bạn trai.”

“Chuyện sớm muộn thôi mà.” Phó Quân Thâm mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Hơn nữa dù sao anh cũng phải khiến bác trai yên tâm gả em cho anh.”

Từ lúc Phó Quân Thâm xuất hiện, Lộ Uyên bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Con rể ông thoắt cái đã biến thành hiền giả Ác Ma ư?!

Bây giờ lại nghe thấy lời này, cuối cùng Lộ Uyên cũng lên tiếng, tay vẫn hơi run lên: “Tố Tố, em véo anh một cái đi, có phải anh đang gặp ảo giác không?”

Tố Vấn không chút lưu tình mà véo mạnh vào đùi ông một cái, hai giây sau lại véo mạnh một cái nữa.

Lộ Uyên bị véo đau, còn có chút ấm ức: “Tố Tố, sao em lại véo anh hai cái?”

Tố Vấn thì thầm: “Em cũng muốn xem thử có phải em đang nằm mơ hay không, nhưng em sợ đau nên véo anh luôn.”

Lộ Uyên: “……” Các cư dân cũng đều rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ, không ai thất được câu gì.

Mà đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên, mang theo sự giận dữ ngút trời.

“Tôi không cho phép!” Leroy nắm quyền trượng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn tí sắc máu.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?!

Phó Quân Thâm hơi ngước mắt nhưng chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Anh giơ tay, dịu dàng vén sợi tóc lòa xòa bên má cô gái ra sau tai, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Ngồi lên đùi nhé?” 

“Được.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Gối ôm hình người.”

“Leroy, có kích động cái gì?” Lăng Miên Hề nhìn Leroy một cái đầy kỳ quái, cười như có như không: “Sao thế, người ta là một đôi trai tài gái sắc trời sinh, đến lượt con yêu quái như cô phản đối ư?” 

Leroy chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, máu trong người cũng trở nên lạnh lẽo.

Louis có hảo cảm với Doanh Tử Khâm, cùng lắm cô ta chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

Cho dù Doanh Tử Khâm có đánh bại cô ta, cô ta vẫn luôn không coi Doanh Tử Khâm ra gì.

Một người phàm trần mắt thịt có thể sống được bao lâu?

Cùng lắm cũng chỉ trăm tuổi mà thôi.

Đối với các hiền giả mà nói, một người phàm chỉ là một người khách vội vã qua đường trong những tháng năm dài đằng đẵng mà thôi.

Cho dù trước kia cô ta biết Đại thiếu gia gia tộc Ngọc và Đại tiểu thư gia tộc Ryan Cách Nhĩ qua lại thân thiết với nhau, hai nhà cũng đang bàn bạc chuyện hôn sự, cô ta cũng chỉ thờ ơ đứng ngoài quan sát.

Nhưng thân phận của Phó Quân Thâm bây giờ đã khác.

Anh là hiền giả Ác Ma.

Cô ta sẽ không đồng ý, cô ta không nhịn được.

Leroy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Xưa nay không có tiền lệ hiền giả yêu đương với người bình thường.

Đón về viện Hiền giả làm người bầu bạn thì được chứ kết hôn thì không bao giờ.”

“Tuổi thọ của người bình thường ngắn, sao có thể so được với hiền giả?”

“Không thành vấn đề.” Phó Quân Thâm ôm Doanh Tử Khâm, hờ hững nói: “Tôi còn có thể đầu thai chuyển kiếp cùng vị hôn thê của tôi.”

Đầu óc Leroy ong ong, hai cánh môi cũng run bần bật, cô ta hoàn toàn không dám tin.

Địa vị của Doanh Tử Khâm trong lòng Devil nặng cỡ nào mới khiến Devil nói ra được câu đó?

Các cư dân vẫn không dám ho he tiếng nào.

“Được rồi, vấn đề tuổi thọ ngắn cũng đã giải quyết xong, nhưng cô nói năng lực của cô ấy kém à?” Lăng Miên Hề lên tiếng: “Vậy được, các người tới so với cô ấy là được, trước mặt nhiều người thế này cũng có sức thuyết phục hơn.”

“Đánh nhau à?” Doanh Tử Khâm đứng lên, xoay xoay khởi động khớp cổ tay: “Cũng không phải là không được, tới đi.” 

Đánh nhau vẫn là thú vị nhất.

Trong ngực Phó Quân Thâm trống trơn, anh ngước lên, lạnh lùng nhìn Lăng Miên Hề một cái.

Lăng Miên Hề giả vờ như không thấy: “Leroy, cô thì sao?” Sắc mặt Leroy vô cùng khó coi, cô ta nghiến răng: “Cô…”

“Tôi coi như cô đồng ý rồi.” Lăng Miên Hề giơ tay lên: “Nào nào nào, tôi làm trọng tài cho hai người.

Dù sao nơi này cũng đủ rộng, không cần tìm chỗ mới nữa.”

Leroy muốn từ chối nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, cô ta không còn đường lui nữa rồi.

Louis nhanh chóng tránh ra, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Leroy nắm quyền trượng, vô cùng uy nghiêm: “Tôi là hiền giả, tôi nhường cô…”

Nhưng mà, cô ta còn chưa dứt lời. “Rầm!” Một cú đánh cùi chỏ rất mạnh nhắm thẳng vào bụng cô ta, vừa nhanh vừa hiểm.

Chỉ mới nửa giây, Leroy đã bị quật ngã, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói lãnh đạm của cô gái: “Lời nói vô dụng, người cũng vô dụng.”

“……”

Cả quảng trường đều rơi vào bầu không khí tĩnh mịch.

Các cư dân gần như muốn phát điên.

Đánh tàn phế một Hi Lạc không thấm tháp gì.

Nhưng đây là hiền giả Nữ Hoàng đó!

Đây còn là lần đầu tiên một người bình thường có thể đánh hiền giả thành ra thế này.

Uy tín của hiền giả Nữ Hoàng cũng dần tan vỡ trong lòng công chúng, tan vỡ một cách triệt để.

Leroy co quắp trên mặt đất, gần như không thể thở nổi. Tầm mắt của cô ta đã hơi mờ đi, nhưng đôi tai vẫn còn nghe rõ mọi thứ xung quanh.

Cô ta càng đau xót cay đắng.

“Ra tay mạnh vậy cơ à?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Lỡ tay em bị thương thì làm thế nào?” 

“Em làm vậy là để bảo vệ…” Doanh Tử Khâm nhìn anh: “Danh dự của trưởng quan tối cao IBI và CEO Tập đoàn Venus nhà chúng ta mà?”

Điều này đã được IBI và Tập đoàn Venus đưa vào bản quy định chung.

Các nhân viên đều phải chấp hành nghiêm chỉnh.

Phó Quân Thâm khẽ nhướng mày, bật cười: “Anh rất vui.” 

“Còn một việc nữa.” Phó Quân Thâm buông tay Doanh Tử Khâm ra, đứng lên, cất giọng hờ hững: “Ma Thuật Sư đã bị xử tử, anh ta đã chế ra rất nhiều thuốc độc, hại trăm nghìn mạng người, vi phạm chức trách của hiền giả, không xứng làm hiền giả.”

“Chứng cứ đã có trên mạng W, mời mọi người xem.” 

Tầm mắt Leroy đã miễn cưỡng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Nghe vậy, cô ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn Louis một cái, cả hai đều thấy rõ vẻ khiếp sợ trong ánh mắt người kia.

Đúng là hiền giả Ác Ma rất mạnh, nhưng hiền giả vốn không thể nào bị giế t chết!

Vậy mà Ma Thuật Sư lại chết ư?! 

Leroy vô cùng hoảng sợ.

“Được rồi, tan họp.” Phó Quân Thâm phủi vạt áo một cái: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, mọi người cứ tiếp tục, chúng tôi đi trước đây.” 

Mọi người tròn mắt nhìn người đàn ông đưa cô gái rời đi, mặc dù trong lòng chất chứa vô số nghi vấn nhưng vẫn bị thức ăn ngon giữ chân.

Không còn ai để ý đến hiền giả Giáo Hoàng và hiền giả Nữ Hoàng nữa.

Đại lễ năm mới lần này, uy tín của hai vị hiền giả này đã hoàn toàn mất trắng.

Louis do dự một chút rồi vẫn tiến lên đỡ Leroy dậy: “Được rồi, đi thôi, ở đây càng thêm mất mặt.”

“Mất mặt?” Leroy nhịn đau, cười khẩy một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết ban nãy anh định nói muốn kết hôn với ai.

Sao thế, Devil vừa lên tiếng, anh đã sợ hãi không dám làm nữa à?”

Louis mím chặt môi, không nói gì, dìu cô ta trở lại viện Hiền giả.

Leroy ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn vô cùng u ám.

Đúng lúc này, Nữ Tư Tế ở điện đường bên cạnh chợt kinh hãi kêu to: “Leroy! Không xong rồi, Leroy, bản đồ sao vỡ rồi!”

Sắc mặt Leroy thay đổi.

Cô ta vừa xông tới đã nhìn thấy bản đồ sao to lớn màu lam tím đang dần dần vỡ vụn.

Cuối cùng, nó biến thành một nắm cát vàng, rơi rào rào xuống đất.

Điều này chứng tỏ chút sức mạnh cuối cùng mà Bánh Xe Số Mệnh để lại ở thế giới này đã hoàn toàn biến mất.

Leroy nhìn bản đồ sao vỡ vụn, sắc mặt xám ngoét như tro.

Cơ thể Bánh Xe Số Mệnh yếu ớt nhưng năng lực lại cực kỳ mạnh.

Cô có thể tính trước được các loại tai họa, cũng có thể đưa ra kế hoạch đối phó phù hợp.

Không có Bánh Xe Số Mệnh, viện Hiền giả đối phó với tai họa gặp khó khăn hơn trước kia nhiều, số lần hiền giả mất đi cũng tăng thêm.

Sở dĩ bọn họ có thể chụp lên đầu hiền giả Ác Ma tội danh ô nhục nhiều năm như vậy cũng là vì đã vô tình cố ý ám chỉ rằng hiền giả Ác Ma đã giết Bánh Xe Số Mệnh.

“Vỡ thì vỡ.” Sắc mặt Leroy rất khó coi: “Tồn tại lâu như vậy rồi, cũng nên vỡ thôi.”

Người cô ta căm ghét không có nhiều. Bánh Xe Số Mệnh là một, Doanh Tử Khâm là hai.

Nữ Tư Tế hơi há miệng, nhìn Leroy lạnh lùng bỏ đi, có chút hoài nghi: “Cô ấy sao thế?” 

Louis khẽ nhún vai: “Bị đả kích ấy mà, cứ mặc kệ đi.”

Trong điện riêng.

“Giết cô ta.” Leroy lại ngồi lên ghế, nhắm nghiền hai mắt, bàn tay nắm chặt quyền trượng, lẩm bẩm: “Nhất định…!Phải giết cô ta!”

Dù có phải trả giá thể nào, thậm chí dù có phải mất mạng, cô ta cũng nhất định phải giết được Doanh Tử Khâm! 

Một kẻ phàm trần không xứng đứng bên cạnh Devil.

**

Một bên khác.

Cả đoàn người vui vẻ trở về gia tộc Ryan Cách Nhĩ.

“Hôm nay thu hoạch lớn, toàn thắng.” Tần Linh Yến vui vẻ nói: “Chúng ta có nhiều hiền giả như vậy, Nữ Hoàng và Giáo Hoàng sao mà so được.

Lão Phó, viện Hiền giả có chức gì cho tôi làm được không?”

Phó Quân Thâm liếc nhìn anh ta: “Có một chức canh cửa đấy.”

Tấn Linh Yến: “……” “A Doanh.” Lăng Miên Hề quay đầu: “A Doanh, em có…!A Doanh!”

Người cô gái lảo đảo, rồi bỗng nhiên cô xụi lơ, cứ thế ngã xuống.

Mọi người xung quanh đều hoảng hốt.

“Yểu Yểu!” “Bố Doanh!” “Đại tiểu thư?!”

Cô ngã vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp..

Trong đôi mắt ấy ẩn chứa cả nỗi sợ bất an lẫn tình cảm sâu nặng, như thể từ rất lâu trước kia, anh cũng từng nhìn nàng bằng ánh mắt như thế. Đầu Doanh Tử Khâm đau nhói dữ dội, như sắp nổ tung. Cô muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt lên đã lập tức rơi vào hôn mê. Trước mắt cô hoàn toàn tối sầm lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giữa màn đêm mơ hồ, có ai đó khẽ gọi cô :

“Tiểu vận mệnh… tỉnh lại đi, tiểu vận mệnh?”

Hết Chương 814: Tiểu số mệnh, thức tỉnh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page