Danh sách chương

Thật Thiên Kim Là Toàn Năng Đại Lão

Chương 811: Cái chết của Ma thuật sư, đại điển năm mới

Cơn đau đớn dữ dội do xương cốt tách rời không thể sánh được với đòn tấn công vào trí óc ngay lúc này.

Độc dược sư số một.

Thần toán!

Hai đại lão cấp thần với năng lực hoàn toàn trái ngược nhau hóa ra lại là cùng một người? 

Lại còn là một cô gái trẻ như thế nữa. “Quên mất, bây giờ anh không nói nên lời.” Doanh Tử Khâm túm lấy cằm anh ta, sau đó “bốc” một tiếng, lại đánh cho anh ta khép miệng lại.

Từ đầu đến cuối cô đều giữ vẻ thờ ơ, không có lấy một chút thương cảm.

“Rõ ràng cô…!Rõ ràng cô còn chưa tới hai mươi!” Sắc mặt Ma Thuật Sư tái nhợt, vô cùng đau đớn, anh ta khàn giọng hét lên: “Làm sao có thể? Không thể nào! Ít nhất cô cũng phải vài trăm tuổi rồi mới đúng!”

Anh ta đã từng giao chiến độc dược sư số một vào thế kỷ 16.

Làm thế nào mà độc dược sư số một lại trẻ như vậy được?

Nhưng những độc dược này đã chứng minh rằng Doanh Tử Khâm chính là độc dược sư số một.

“Hiền giả các người đặc biệt đến mức có thể luân hồi chuyển thể liên tục, nếu có những chuyện siêu tự nhiên khác xảy ra thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Doanh Tử Khâm nhét viên thuốc thử ba xuống, đồng thời đánh giá Ma Thuật Sư một lượt từ trên xuống dưới: “Khả năng chịu đựng của hiền giả đúng là rất mạnh mẽ.”

Ma Thuật Sư lại chẳng được bình tĩnh như anh ta thể hiện ra.

Anh ta chỉ cảm thấy trong người như có hàng chục nghìn con sâu gặm nhấm, đau đến mức gần như không thở nổi.

Anh ta chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn như thế này.

Ma Thuật Sư chỉ cảm thấy nỗi tuyệt vọng đến tận xương tủy, thần kinh đã suy sụp: “Đại nhân, đại nhân xin hãy tha mạng…”

“Chút đau đớn này đã là gì?” Doanh Tử Khâm lại đâm kim châm vào phần đầu của anh ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Chẳng được một nửa nỗi đau tôi và anh ấy phải chịu, cũng chẳng bằng một nửa nỗi đau đớn mà những người bị anh hại chết phải chịu.”

Từng chút một, tất cả mấy cây kim châm dài bảy tấc lún sâu vào huyệt vị của Ma Thuật Sư.

Mấy cây kim châm ấy ngay lập tức phóng đại cảm giác đau đớn trong cơ thể lên gấp trăm lần.

Ma Thuật Sư không thể chịu nổi, phun một ngụm máu ra.

Cơ bắp của anh ta đang run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn trào.

Anh ta có thể cảm nhận được mạng sống của bản thân đang dần trôi tuột khỏi tay.

Một hiền giả sở hữu sức mạnh tuyệt đối mà cũng có thể bị giết chết ư?

“A! Tại sao chứ?” Ma Thuật Sự giận dữ gầm lên một tiếng điên dại: “Tại sao tôi đã “nghịch vị” rồi mà vẫn không sánh được với cô? Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao?”

“Tôi không cam tâm! Tôi không…”

Giọng nói của anh ta đứt đoạn ngay lúc ấy.

Ma Thuật Sư trút hơi thở cuối cùng, anh ta trợn trừng hai mắt, cơ thể ngã xuống một cách nặng nề.

Chết không nhắm mắt.

Phó Quân Thâm chợt híp mắt: “Tắt thở rồi à?”

Như chúng ta đã biết, hiền giả không thể bị giết.

Trừ phi, nhân lúc Hiền Giả cản tai họa mà vẫn lạc, hoặc hết lần này đến lần khác săn giết Hiền Giả chuyển thế.

“Đúng… đã chết rồi.” Doanh Tử Khâm cũng có phần bối rối, cô trầm ngâm:
“Có lẽ độc dược em chế tác đã vượt quá giới hạn mà hắn có thể chịu được.”

Y thuật và độc thuật của cô đều là những thứ cô học được ở kiếp trước, trong tu linh thế giới. Dù là bất kỳ loại dược liệu hay phương pháp châm cứu nào, nơi này đều hoàn toàn không tồn tại.

“Là chuyện tốt.” Phó Quân Thâm tựa lưng vào ghế, lười biếng giơ tay lên: “Cuối cùng cũng giết được hiền giả đầu tiên, vẫn là bạn gái của anh giỏi giang, sau này anh phải trông cậy vào em rồi.”

“Vừa rồi anh ta nhắc tới hai từ “đảo ngược“.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên: “Em có một suy đoán.”

“Anh cũng có.” Phó Quân Thâm mỉm cười: “Em nói ra nghe xem.”

“Hai mươi hai lá ấn chính của bài Tarot đại diện cho hai mươi hai vị hiền giả.” Doanh Tử Khâm từ tốn nói: “Mỗi một lá bài đều có chiều xuôi và chiều ngược.”

“Ví dụ, chiều xuôi của lá Ác Ma đại diện cho sự sa đọa, trong khi chiều ngược lại đại diện cho sự vươn lên.”

“Vậy tương ứng, hiền giả cũng có chiều xuôi và chiều ngược.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nheo lại, anh khẽ cười một tiếng: “Ma Thuật Sư đảo ngược vị trí nên có thể chế tạo ra thuốc độc, Tháp và Người Treo Ngược đã đảo ngược vị trí nên thực lực bước lên một tầm cao mới.” 

 “Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em nghĩ rằng chính sức mạnh “đảo ngược” này cũng đã ảnh hưởng đến bản tính của bọn họ.”

Hugh và Tần Linh Du cũng có nói.

Từ rất lâu về trước, tất cả các vị hiền giả đều bôn ba khắp mọi nơi, chống lại đủ loại thiên tai và bảo vệ cho thế giới.

Song, chẳng biết từ bao giờ, có một số việc đã thay đổi.

“Xem ra là vị đại nhân kia đã tìm ra cách để giúp các vị hiền giả đảo ngược vị trí của bọn họ.” Phó Quân Thâm nhẹ nhàng nói: “Tháp và Trú Ngôn đều là những hiền giả hệ chiến đấu, vì vậy đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối việc có được thực lực mạnh mẽ hơn, hoặc là có lý do nào đó sâu sắc hơn nữa.”

“Em cũng nghĩ như vậy đấy.” Doanh Tử Khâm như đang suy nghĩ điều gì: “Anh nghĩ Leroy có đảo ngược vị trí không?” “Cô ta á?” Phó Quân Thâm lạnh lùng: “Cô ta chỉ là ở trên đỉnh cao quyền lực quá lâu nên tự mình biến chất thôi, chẳng có ai là thánh nhân cả.”

“Em không quan tâm cô ta như thế nào.” Doanh Tử Khâm chống cằm và nhướng mày: “Trưởng quan à, anh không thể đánh mất vinh quang của mình.”

Sao Mai Rực Rỡ, đứa con của quang vinh.

Phó Quân Thâm ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới mỉm cười lười biếng: “Nếu bạn gái đã lên tiếng vậy thì sẽ không vứt đi nữa.”

Anh thu dọn thi thể Ma Thuật Sư đâu vào đấy, rời khỏi phòng và đi xuống lầu.

Trong phòng khách, Ngọc Thiệu Vân bị Giang Nhiên giữ lại ở trước bàn mạt chược, đang lúng túng chơi bài với Lăng Miên Hề.

Thấy Phó Quân Thâm đi xuống, ông lau mồ hôi, lập tức đứng lên: “Tiểu Thất, con…”

“Ông muốn ra khỏi thành phố đúng không?” Phó Quân Thâm nhặt áo khoác lên, choàng qua vai: “Đi thôi, tôi tiễn ông một đoạn, nhưng mà tôi phải đến thành phố Hồ trước đã.”

Ngọc Thiệu Vân sửng sốt một hồi, ông nuốt hết những gì muốn hỏi ngược vào trong, lẳng lặng đi theo phía sau chàng trai.

Trên đường đi đến cửa thành phố, bọn họ không hề bị cản trở.

Chưa một lần nào được rời khỏi thành phố suôn sẻ như vậy, thậm chí Ngọc Thiệu Vân còn có chút hoảng hốt.

Ông xòe tay ra, nhìn xuống dòng chữ khắc trong lòng bàn tay. Là một cái tên. Phó Lưu Huỳnh.

Ông nghĩ, nếu như bản thân bị xóa sạch trí nhớ, chắc chắn ông sẽ quên hết mọi chuyện liên quan đến Phó Lưu Huỳnh.

Nhưng ông không thể quên bà được.

Nếu không có ký ức, ông vẫn có thể nhắc nhở bản thân rằng đây là người mà ông yêu nhất.

Trên đường đến thành phố Hộ, Phó Quân Thâm không nói lời nào.

Máy bay nhanh chóng đến đích, Phó Quân Thâm trực tiếp đi đến nghĩa trang.

Ngọc Thiệu Vân biết là ông cụ Phó và bà cụ Phó đã được chôn cất ở đây.

Phó Quân Thâm mua một ít đồ cúng, anh quay người lại nói: “Ông đừng đi vào, bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy ông đâu.”

Thiệu Vân cười khổ một tiếng: “Bố biết.”

Mà cuộc đời này, ông cũng chẳng thể nói được một tiếng xin lỗi.

Có điều xin lỗi thì có ích gì? Người đã qua đời. Mộ phần được quét dọn mỗi ngày, bên cạnh còn trồng hai gốc liễu. Tháng mười hai, lá liễu đã nhuốm một màu vàng úa. “Ông nội, bà nội.”
Phó Quân Thâm chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng rót một chén rượu trước mộ. Anh mỉm cười:
“Con đến thăm hai người đây.”

Không ai trả lời, chỉ có hai tấm ảnh cười tươi như hoa.

“Hai người cứ yên tâm, cháu chưa bao giờ phụ sự kỳ vọng của ông bà nội cả, cũng không để hận thù che lấp đôi mắt của cháu.” Anh nói: “Thù thì cháu đang bảo đây, đường thì cháu cũng đang vững bước.”

Anh lấy chiếc hộp đựng tro cốt của Ma Thuật Sư ra: “Đây là một kẻ thù của chúng ta, là cháu dâu của ông giế t chết đấy, như ông mong muốn, cháu đã cưa được em ấy rồi.” 

“Những kẻ còn lại, lần lượt từng kẻ một, Phó Quân Thâm cháu nói được làm được.”

Trên bia mộ, ông cụ Phó lặng lẽ nhìn anh, vẫn mỉm cười, dường như muốn nói…

Ông nội nghe thấy rồi.

Phó Quân Thâm quỳ thêm một lúc nữa rồi mới đứng lên.

Anh vươn tay bắt lấy một chiếc lá rơi, chân anh đang giẫm lên mặt đất nơi ông cụ Phó và Phó Lưu Huỳnh đã đứng khi xưa.

Thứ anh nhìn thấy cũng là bầu trời mà bọn họ đã từng ngước nhìn.

Bọn họ dùng cách này để nói với anh rằng bọn họ chưa bao giờ rời đi.

Phó Quân Thâm bước ra khỏi nghĩa trang, gật đầu với người đàn ông có bóng lưng cô quạnh: “Đi thôi.”

Ngọc Thiệu Vân hoàn hồn, khép ngón tay lại, mím chặt môi: “Ừm.”

Hai người lại đến giới cổ võ.

Lần trước, mộ của Phó Lưu Huỳnh đã được chuyển đến ngọn núi phía sau, bên cạnh Tư Pháp đường.

Do đội hộ vệ chịu trách nhiệm trông coi, nếu không có sự cho phép của Phó Quân Thâm, không ai được phép bước vào đây.

Vẫn là một tấm bia không đề chữ, cũng chẳng có bất cứ tấm ảnh nào.

Nhưng Ngọc Thiệu Vân biết, người đang nằm ngủ say bên trong đó chính là Phó Lưu Huỳnh xinh đẹp xuất chúng.

Thời gian trôi đi trong nháy mắt, hồng nhan hóa thành bộ xương khô.

Bây giờ đã là cách biệt âm dương.

Ngọc Thiệu Vân giơ tay lên, run rẩy sờ bia mộ lạnh lẽo, thì thào nói: “Lưu Huỳnh, anh đến với em đây.”

Nhiều năm sau, một thế hệ cổ võ giả mới lớn lên, vẫn có thể nhìn thấy ở ngọn đồi phía sau của Tư Pháp đường, có một người đàn ông đầu tóc đã bạc phơ đang ngồi trước một ngôi mộ vô danh.

Ngày này qua ngày khác, ngắm hoa nở rồi hoa tàn, mây tụ rồi mây tan.

**

Cũng trong ngày hôm ấy, trên mạng W thông báo về việc Đại lễ năm mới.

Đại lễ năm mới là ngày lễ quan trọng nhất của Thế giới chi thành.

Ngoài việc chào đón năm mới ra, còn tỏ lòng biết ơn đến cuộc sống yên bình mà các vị hiền giả đã mang lại.

Cùng với cuộc thảo phạt chống lại hiền giả Ác Ma và ba hiền giả phản bội khác.

Nhưng năm nay, Đại lễ năm mới đã được thêm một nội dung nữa vào, đó là hành quyết hai kẻ xâm phạm đến lợi ích của Thế giới chi thành và viện Hiền giả.

[Năm nay đại điển năm mới tổ chức sớm vậy sao? Không phải tôi nói chứ, ngày 1 tháng 12 cũng tính là năm mới à? Có bệnh hả trời! ]

Tín ngưỡng dành cho Hiền giả Nữ Hoàng đã sớm không còn như trước.

[Lại còn muốn xử quyết công khai hai người trước toàn thành? Là ai vậy?]

[Chứ để tôi gặp mấy hiền giả khác thì không sao, chứ Đứa con của quang vinh Giáo Hoàng đại nhân mới là tín ngưỡng thật sự của tôi! 】

Hết Chương 811: Cái chết của Ma thuật sư, đại điển năm mới.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page