Lý Tùng La ngẩn ngơ nhìn, hồi lâu mới đưa bàn tay áp lên ngực hắn, chạm vào lớp da lạnh cứng.
Da thịt Tạ Phù Cừ nhẵn nhụi, không hề có lấy một vết thương.
Những vết thương chằng chịt nàng trông thấy trong mộng, đều không hề xuất hiện trên người hắn, cũng không hiện lên trên chính thân thể nàng.
Lý Tùng La thở phào thật dài, những dây thần kinh rối loạn căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng. Nàng ngã sấp xuống người Tạ Phù Cừ, tiện tay sờ một cái cơ bụng của hắn.
Dù cứng đến mức chạm vào chẳng khác gì đá, nhưng đã đến tay rồi thì cứ sờ một chút cũng không sao.
Hơn nữa, cơ bắp của Tạ Phù Cừ thực sự rất đẹp.
Lý Tùng La nằm bò trên ngực hắn, lẩm bẩm: “Thật khiến người ta ghen tị ganh ghét, nếu thân thể này là của ta, ta không dám nghĩ ta sẽ là một cô bé hoạt bát cởi mở đến mức nào.”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, ngay cả Tạ Phù Cừ vốn không có cảm giác cơ thể cũng có thể “cảm nhận” được nhịp tim của nàng.
Hắn mơ hồ nhận ra dường như Lý Tùng La nói gì đó.
Nhưng nàng không đốt giấy cho hắn, vậy chắc chẳng phải chuyện quan trọng. Hắn chỉ yên lặng lắng nghe nhịp tim nàng.
Nhịp tim đập quá nhanh, khiến người khác hít thở cũng thấy khó khăn, tiếng “thùng thùng” từ ngực vang lên tới tận cổ họng, rồi dội thẳng vào óc, cứ thế vang vọng không ngừng.
Người chết vốn không có nhịp tim, Tạ Phù Cừ cố gắng dùng oán khí của mình mô phỏng nhịp đập đồng bộ với nàng, nhưng không thành công.
Lý Tùng La, trong trạng thái nhắm mắt sắp ngủ, bỗng cảm thấy mặt mình hơi ngứa.
Nàng giật mình, cứ ngỡ có côn trùng gì, vội vàng mở mắt ra, trước mắt là đôi cánh bướm to màu tím u ám là Minh điệp.
Không biết chúng bay ra từ đâu, có con còn đậu ngay trên người Tạ Phù Cừ. Lý Tùng La lập tức bật dậy, vội vàng vung tay xua đuổi, làm cả đàn Minh điệp hoảng loạn tung bay, có mấy con còn va cánh vào mặt nàng.
Nàng chẳng kịp lau lớp phấn tím dính trên mặt, chỉ lo xua bướm, lại tiện tay kéo áo choàng trên người Tạ Phù Cừ lên. Nhưng áo quá rườm rà, nàng loay hoay mãi vẫn không buộc được, mồ hôi lại bắt đầu rịn ra trên trán.
Tạ Phù Cừ giống như vừa nãy, lại giữ chặt bàn tay nàng, rồi tự mình dùng một tay còn lại, thoăn thoắt chỉnh trang lại y phục.
Hắn làm vô cùng thành thạo, thậm chí chẳng cần cúi đầu liếc mắt nhìn, Lý Tùng La ngẩn ngơ nhìn, rồi mới chậm rãi nhận ra xung quanh bầy Minh điệp vẫn không hề giảm bớt hay tan đi.
Tiếng cánh quạt gió “soạt soạt” không ngừng vang vọng, lại càng lúc càng lớn. Lý Tùng La ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời toàn là Minh điệp tím thẫm.
Chúng đông đến mức, như một dải ngân hà lộng lẫy màu tím xé rách bầu trời.
Tiếng vỗ cánh dồn dập như sóng nước của một con sông khổng lồ, vang dội trên đầu mọi người. Phấn tím không ngừng rơi từ đàn bướm, phủ trên cát tạo thành một dòng “sông” tím biếc.
Quy mô đàn Minh điệp lần này vượt xa tất cả những gì Lý Tùng La từng thấy. Nàng ngẩng đầu ngây ngốc nhìn, không rời mắt được.
Đàn Minh điệp ấy bay về phía Nam, mãi cho đến khi trời sáng, đội ngũ khổng lồ mới dần thưa thớt, để lộ ánh nắng lười nhác sau cánh bướm.
Cảnh tượng ấy trông hệt như một cuộc di cư, chỉ là Lý Tùng La chưa bao giờ nghĩ yêu cũng cần phải di cư. Nàng ghi lại những gì mình nhìn thấy lên giấy vàng, rồi đốt cho Tạ Phù Cừ.
Tạ Phù Cừ phải mất hơn mười phút mới chậm rãi phản ứng, sau đó mở miệng: “Đúng là di cư.”
“Khi yêu giới bước vào mùa thu, đàn Minh điệp sẽ tốn trọn cả mùa thu để di cư về Cực Nam chi vực, ở đó vượt qua mùa đông dài dằng dặc, cho đến khi mùa xuân đến, mới lần lượt rời khỏi Cực Nam chi vực.”
Lý Tùng La tự lẩm bẩm: “Nghe như vậy, Cực Nam chi vực có vẻ là một nơi ấm áp.”
Khác với Lý Tùng La nhàn nhã, thương đội phải tranh thủ thời gian, nên khi mặt trời còn chưa lên, bọn họ đã gọi lạc đà dậy, trong tiếng chuông lạc đà lảnh lót, tiếp tục tiến về phía Nam.
Còn Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ thì ngồi sát bên nhau trên đụn cát, ôm gối lặng lẽ chờ cho đến khi đàn bướm bay đi hết.
Mặt trời đỏ rực từ chân trời phía xa chậm rãi nhô lên, ánh sáng rực rỡ nhuộm cả cát thành màu cam đỏ lóa mắt. Làn nắng ấm áp chiếu lên gương mặt Lý Tùng La, nàng dụi mắt, chỉ cảm thấy trên mặt toàn là cát.
Khi lên đường trở lại, Lý Tùng La bất chợt nảy ý muốn tự đi bộ.
Trên đầu nàng đội sọ thú, trong tay chống khúc xương thẳng tắp mà Nguyệt Sơn nhặt cho, thoạt nhìn chẳng khác nào một tiểu yêu xấu xí dữ tợn.
Còn con hổ to cùng ác quỷ đi kè kè hai bên, lại vừa hay bù đắp cho dáng người nhỏ bé của nàng.
Nơi hai người một hổ đi qua, ngay cả thằn lằn trong cát cũng cuống cuồng lăn lộn bỏ chạy thật xa.
Thế nhưng đi trong sa mạc khó khăn hơn Lý Tùng La tưởng rất nhiều.
Thân thể nàng vốn đã rất nhẹ, vậy mà mỗi bước giẫm xuống, giày vẫn lún sâu một đoạn.
You cannot copy content of this page
Bình luận