Danh sách chương

Hiền giả Ác Ma là thần bảo hộ đầu tiên của Trái đất.

Là người từng được các công dân trên thế giới gọi với cái tên đầy trìu mến và ngưỡng mộ “Sao Mai Rực Rỡ, đứa con của quang vinh”.

Anh sẽ luôn xuất hiện đúng lúc khi thảm họa ập đến, phá vỡ bóng tối bao trùm và chống đỡ trước mặt của mọi người.

Giống như ánh sáng đầu tiên mà các ngôi sao tỏa ra, vô cùng chói lọi.

Không gì có thể so sánh. Tuy nhiên, tất cả vinh quang và danh dự này đã hoàn toàn bị xóa bỏ trong một cuộc Thánh chiến.

Danh hiệu “Sao Mai Rực Rỡ” cũng được hoàn toàn chuyển sang cho hiền giả Giáo Hoàng – Louis Theseus.

Nhưng anh không quan tâm đến điều đó. Dù là phong hiệu Ác Ma hay danh hiệu “Sao Mai Rực Rỡ”, anh đều có thể từ bỏ.

Chỉ cần cô có thể tiếp tục sống sót. Đổi lại được nhiều năm về sau, bọn họ còn có thể gặp lại nhau.

Dù chỉ có thể nhìn thấy cô từ xa, cũng rất tốt rồi.

Phó Quân Thâm hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói ra một cái tên, giống như là một món bảo bối: “Nhóc Vận Mệnh.”

Anh nhớ ra rồi.

Không chỉ thời gian còn là hiền giả Ác Ma, cùng chung sống với Bánh Xe Số Mệnh, anh còn nhớ ra tất cả những gì mình đã trải qua trong mỗi kiếp sống mà anh luân hồi chuyển thể.

Và bây giờ anh đã trở lại mảnh đất này một lần nữa.

Vì vậy, vào lúc này, nhân danh Ác Ma…

Trở lại! 

Bầu trời đen kịt, vào lúc này lại một lần nữa náo động.

“Soạt soạt——” Chỉ trong tích tắc gió đã điên cuồng gào thét, đập mạnh vào mặt kính.

Thậm chí ngay cả trụ sở của viện Hiền giả, tòa kiến trúc nổi trên không ổn định suốt mười mấy thế kỷ, cũng xuất hiện một chút rung chuyển nhẹ.

Leroy còn ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Đòn đánh cuối cùng của Doanh Tử Khâm không hề gây ra bất kỳ thương tích nào về thể chất cũng như nội tạng cho cô ta.

Nhưng nó lại khiến cơ thể cô ta như muốn rã rời vì đau đớn.

Khả năng chữa lành của hiền giả cũng không thể loại bỏ những cơn đau này.

Bị một người phàm làm nhục như vậy, cô ta không thể chịu được sự sỉ nhục ấy.

Leroy nắm chặt bàn tay đến mức móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, gần như rỉ ra máu.

“Leroy!” Đúng lúc này, hiền giả Nữ Tư Tế bước nhanh tới, vẻ mặt đầy lo lắng: “Ác Ma đã trở lại! Hắn thật sự đã trở lại rồi!”

Sắc mặt Leroy đại biến: “Sao cơ? Hắn trở về thế nào? Hắn đã đến viện hiền giả rồi sao?”

“Chưa, tầng lầu của hắn vẫn chưa có người nào bước vào.” Hiền giả Nữ Tư Tế nói với giọng dồn dập: “Leroy, chúng ta cũng biết hắn không giống với các hiện giả còn lại, hắn phải khôi phục trí nhớ và sức mạnh của mình thông qua các phương pháp khác.”

Một thoáng vui mừng lóe lên trong mắt Leroy, nhưng nó chỉ lướt qua rất nhanh.

Cô ta nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có. Cô ta thực sự không muốn những hiện giả khác thấy rằng cô ta có tình cảm với hiền giả Ác Ma.

Đây cũng là một loại tổn hại đến danh tiếng của cô ta.

Dù sao, cô ta cũng không ngờ, hiền giả Ác Ma từng nổi tiếng một thời lại có thể sa ngã, phát động Thánh chiến, trở thành kẻ phản bội bị cố định trên cây cột của sự ô nhục?

Leroy dựa vào tường, khó khăn đứng lên, lạnh lùng nói: “Nói với Chiến Xa, Mặt Trời và Mặt Trăng, bảo bọn họ chuẩn bị ứng chiến.” 

Nữ Tư Tế còn chưa đáp lời, một loạt tiếng bước chân vội vã khác vang lên. Là hiền giả Giáo hoàng. Lần đầu tiên về mặt của Louis có chút hoảng loạn: “Hắn đã trở về rồi sao?!”

“Đúng vậy, hắn đã trở về.” Leroy quay đầu, vẻ mặt giễu cợt: “Anh nói xem cái danh hiệu “Sao Mai Rực Rỡ này, anh còn có thể tiếp tục dùng được hay không?”

Hiện tại, các cư dân ở Thế giới chi thành đều tôn xưng hiền giả Giáo Hoàng là “Sao Mai Rực Rỡ”.

Không còn ai nhớ đến hiền giả Ác Ma. Nhưng các hiền giả bọn họ thì đều biết rõ đây chỉ là một danh xưng bị đánh cắp.

Sắc mặt của Louis thay đổi, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi muốn hắn biết rằng hắn không xứng đáng với danh hiệu “Sao Mai Rực Rỡ này một chút nào!”

Ít nhất, hiền giả Ác Ma không thể nào rửa sạch tiếng xấu của trận Thánh chiến kia.

**

Cùng lúc đó, gia tộc Ryan Cách Nhĩ.

Norton cũng nhìn thấy sự thay đổi của thời tiết, ánh mắt của hắn cũng thay đổi.

Là một hiện giả loại hình chiến đấu, khi hiền giả Tháp và hiền giả Người Treo Ngược ra tay, hắn đã cảm giác được.

Nhưng trước đây, Doanh Tử Khâm nhiều lần “ra lệnh” cho hắn, nhất định phải đóng quân ở gia tộc Ryan Cách Nhĩ, để đảm bảo rằng gia đình cô sẽ không bị bất cứ thương tổn nào.

Cô luôn là người không bao giờ nghĩ đến bản thân như vậy.

Qua mấy lần tiếp xúc với Phó Quân Thâm, Norton đã loáng thoáng đoán được một chút gì đó, nhưng hắn vẫn chưa thể chắc chắn.

Nhưng bây giờ, hắn đã có thể xác định. Tần Linh Du vui mừng: “Tuyết Thanh, có phải là hắn đã khôi phục rồi không?”

“Đúng thế, hắn đã khôi phục.” Dụ Tuyết Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Bởi thế lúc đó anh đã suy đoán, liệu Quân Thâm có phải cần nhờ đến kích thích mới có thể khôi phục hay không.”

“Ngoại lực kích thích?” Tần Linh Du sững sờ: “Kích thích kiểu gì?”

Dụ Tuyết Thanh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Điểm giới hạn của hắn.” Doanh Tử Khâm.

Như vậy, bọn họ cũng có thể kết luận, Doanh Tử Khâm chính là Bánh Xe Số Mệnh.

Mặc dù bọn họ còn không rõ rốt cuộc Phó Quân Thâm đã trả cái giá lớn thế nào mới có thể khiến cho Doanh Tử Khâm trở về.

Tần Linh Du nhớ lại những ngày hiền giả Ác Ma và hiền giả Bánh Xe Số Mệnh vẫn còn, bọn họ cộng sự của nhau.

Người ta chưa bao giờ thấy rằng có bất kỳ sự ăn ý giữa hai vị này hiền giả.

Vì vậy, làm thế nào bọn họ lại ở bên nhau? “Chúng ta đi thôi.” Tần Linh Du nhanh chóng nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt: “Có Chiến Xa bảo vệ ở đây, chúng ta có thể yên tâm.”

Dụ Tuyết Thanh gật đầu.

Hai người nhanh chóng đi về phía công thành.

Trước cánh cổng đóng kín.

Phó Quân Thâm nắm chặt hai tay, chậm rãi đứng lên: “Thật là…!lâu rồi không gặp.”

Trí nhớ và sức mạnh của anh lúc này đã khôi phục, khả năng chữa lành của hiền giả đã chữa trị những vết thương lớn nhỏ trên người anh, máu cũng ngừng chảy.

Dù cơn đau vẫn chưa nguôi ngoai nhưng mức độ đau đớn này đối với anh không là gì cả.

Nỗi đau lớn nhất mà anh từng chịu đựng là mất đi cô ấy.

Vì vậy, anh cảm thấy mọi chuyện khác đều không hề đau đớn.

Từ lúc thời tiết thay đổi, hiền giả Tháp đã phát hiện có điều bất thường.

Y dường như đã nghĩ ra một điều gì đó không thể tin được, sắc mặt y lập tức tan vỡ, y định rút tay lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Phó Quân Thâm ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua, cười một cái.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, giáng xuống đầu của hiền giả Tháp. “Uỳnh!” Tiếng động lớn inh tai nhức óc vang lên.

Hiền giả Tháp điều khiển tai họa cứ thế bị nện thẳng xuống đất.

Cú đấm quá mạnh khiến mặt đất lõm xuống tạo thành một cái hố sâu chỉ trong nháy mắt. Hàng chục khối xương kêu răng rắc từng mảnh, đau đến mức cơ thể hoàn toàn không thể đứng vững, đầu óc vang lên những âm thanh ong ong khó chịu.

Đây là sức chiến đấu của hiền giả Ác Ma!

“Còn cậu nữa, Trú Ngôn.” Phó Quân Thâm xoay người, vân về vạt áo: “Thật không ngờ rằng một người có thể hy sinh vì công dân của thế giới mà lại có thể về phe của bọn chúng.” 

Trong bài Tarot, lá bài người treo ngược này đại diện cho “sự hy sinh”.

Trước đây, thiên tai liên miên, anh và Trú Ngôn đã cùng nhau đi làm rất nhiều nhiệm vụ.

Chuyện Trú Ngôn chọn đầu lâu đen đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Tại sao?

Đồng tử của Trú Ngôn co rút lại một cách mãnh liệt. Sau khi bọn họ đi theo vị đại nhân kia, những năm gần đây thực lực đã không ngừng tăng cao, từ lâu họ đã vượt qua các hiền giả khác.

Bởi dưới sự trợ giúp của vị đại nhân kia, bọn họ đã bắt đầu “đổi chiều”.

Cho nên khi gã và hiền giả Tháp liên thủ, dù là hiền giả Sức Mạnh cũng không cách nào chống lại nổi.

Nếu như trên thế giới này còn có một vị hiền giả trong số hai mươi hai vị hiền giả có thể chống lại bọn họ thì chỉ có một người như vậy.

Hiền giả Ác Ma!

Trú Ngôn, một người dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, kinh ngạc thốt lên: “Devil!”

Sau Thánh chiến, họ gần như quên mất sự tồn tại của hiền giả Ác Ma.

Đương nhiên, Hiền giả Ác Ma là chiến lực hàng đầu, vốn là đối tác tốt nhất mà họ có thể hợp tác. Đáng tiếc, Ác Ma đã vẫn lạc trong Thánh Chiến và sau đó không còn xuất hiện nữa.

Bọn họ cũng không tìm được chuyển thể của anh.

Vì thế, bọn họ mặc định rằng hiện giả Ác Ma sẽ không thể trở về nữa.

Mà bản đồ sao dùng để quan sát quỹ đạo của vạn vật, nói trắng ra, chỉ là chút sức mạnh cuối cùng còn lại của Bánh Xe Số Mệnh, song cũng không hoàn toàn chính xác.

“Cậu, đợi ở đây.” Phó Quân Thâm mỉm cười: “Đương nhiên, cậu cũng có thể thử chạy trốn.” 

Bất kể trước đây Trú Ngôn và anh từng có tình bạn thế nào, chỉ cần bọn họ muốn làm tổn thương Doanh Tử Khâm, anh sẽ không bỏ qua.

Trú Ngôn muốn đi cũng không đi được, thân thể của gã bị giam cầm ở đây, căn bản không thể cử động nổi.

Thế cục thay đổi trong nháy mắt! “Đứng dậy.” Phó Quân Thâm nhìn về phía hiền giả Tháp đang ngã gục trên đất, lạnh lùng lên tiếng.

Anh vẫy tay một cái, mạnh mẽ nhấc hiện giả Tháp ra khỏi hố sâu, lại lần nữa ra tay.

“Bốp!” Lại là một cú đấm, hiền giả Tháp lại một lần nữa bị đánh bay.

Xương cốt không ngừng vỡ nát rồi liền lại, y đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

“Chút đau đớn này có đáng là gì?” Phó Quân Thâm chậm rãi đi đến, vẫn là hai chữ đó: “Đứng dậy!”

Trên trán của Tháp xuất hiện những lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đây là lần giao thủ đầu tiên của y và hiền giả Ác Ma, nhưng lại bị áp chế đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được.

Thực lực của bọn họ đã được cải thiện nhưng vẫn không thể đánh bại hiền giả Ác Ma?!

Tháp nghiến răng, một lần nữa triệu hồi ra mưa gió, sấm chớp. Phó Quân Thâm đứng dưới bầu trời đen, bất chấp những tia sét điên cuồng giáng xuống cơ thể anh. Lần này, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng không thể làm anh cảm thấy gì, nói chi đến việc bị thương.

Phó Quân Thâm nắm chặt yết hầu Tháp, mỉm cười:
“Mày vừa nãy nói gì cơ?”
“Mày nói… Mày muốn giết ai?”

Hết Chương 804: Nhân danh Ác Ma trở lại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page