Mọi người nghe rõ câu ấy lập tức vây chặt Ôn Chỉ vào giữa, khiến cô không còn đường lùi.
Cô ôm chặt Cố Tiểu Tiểu trong lòng, rồi nhìn cậu thiếu niên khoảng mười sáu tuổi đang níu vạt váy mình.
“Cậu nhầm rồi, tôi không phải kẻ buôn người, cô bé là em gái tôi!”
Cô lại chỉ vào Cố Tiểu Tiểu trong tay:
“Không tin thì hỏi em ấy xem tôi nói có đúng không.”
Thiếu niên vì phơi nắng lâu ngày nên da đen sạm, người gầy gò nhưng bắp tay có chút cơ.
Cậu ghì chặt lấy eo Ôn Chỉ khiến cô không tài nào gỡ ra được.
Cậu cắn chặt môi, trong mắt sắc lạnh hiện rõ vẻ cứng rắn quyết liệt.
“Em gái tôi bẩm sinh không biết nói. Cô chính là lợi dụng điểm đó nên cố ý bảo chúng tôi đi hỏi.”
“Cô đúng là kẻ buôn người! Trả em gái tôi lại đây!”
Cậu còn cố tình nói với đám đông:
“Xin các cô chú, anh chị giúp em với. Mẹ em mất khi sinh em gái, giờ chỉ còn em, em trai và em gái nương tựa vào nhau.”
“Tuyệt đối không thể để kẻ buôn người này mang em gái em đi!”
Dứt lời, Cố Diệm quỳ sụp xuống ngay tại chỗ, khẩn cầu mọi người.
Sáng nay cậu làm xong ở công trường về nhà thì phát hiện em trai, em gái đều biến mất.
Cậu vội lần theo vệt bánh xe ba gác trên đường, tìm suốt cả buổi sáng, cuối cùng thấy chiếc ba gác rách nát của nhà mình ở cổng bệnh viện này.
Vừa định vào trong tìm thì đã thấy một người phụ nữ xa lạ bế Cố Tiểu Tiểu.
Trước đó từng có lần một người phụ nữ trẻ đẹp, tỏ ra rất tốt với Tiểu Tiểu, kết quả là kẻ buôn người, suýt nữa bán Tiểu Tiểu vào tận chốn núi rừng hẻo lánh!
Nên cậu mới khẳng định người phụ nữ này cũng là kẻ buôn người.
Đám người chứng kiến cảnh ấy thì thương cậu thiếu niên non nớt, đồng loạt chỉ trích Ôn Chỉ ở giữa vòng vây.
“Cô còn trẻ mà không chịu làm ăn tử tế, sao lại đi buôn bán trẻ con?”
“Mau trả con bé cho anh nó, không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Tôi báo cảnh sát rồi, giờ cô chạy không thoát đâu!”
“Mẹ kiếp, cả đời tôi ghét nhất bọn buôn người. Mau, đè cô ta xuống, đừng để chạy!”
Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người sắc như dao, cùng lúc dồn lên trước, tiếp tục thu hẹp khoảng trống của Ôn Chỉ, đến mức cô xoay người cũng khó.
Không khí tích tụ nguy hiểm như nước trên chảo nóng, sôi trào.
Ôn Chỉ ôm chặt Cố Tiểu Tiểu, cắn nhẹ môi, nhìn xuống cậu thiếu niên đang quỳ.
Đột nhiên, cô thấy Cố Tiểu Tiểu vươn tay về phía thiếu niên ấy, trong mắt là sự ỷ lại.
Trong khoảnh khắc, một cái tên bật lên trong đầu cô.
Cô thốt ra: “Cố Diệm!”
Cố Diệm đang quỳ lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn “kẻ buôn người” vừa gọi đúng tên mình:
“Sao cô biết tên tôi?!”
Chẳng lẽ cô ta lừa Phương Minh nói trước khi bắt cóc em?
Ôn Chỉ nhìn “em hai” lần đầu gặp mặt.
Trong thư mẹ viết cho cô, nhắc đến cậu nhiều nhất, nói tính cậu là khó dây nhất.
Cô nuốt nước bọt, nói:
“Cố Diệm, tôi là Ôn Chỉ, người bị cha bán đi từ nhỏ, chị gái của các em. Mẹ hẳn đã nói với em về tôi, em còn nhớ không?”
Cố Tiểu Tiểu trong lòng nghe vậy cũng khựng lại, tạm dừng động tác muốn nhào vào lòng Cố Diệm.
Con bé chỉ vào Ôn Chỉ rồi làm một động tác tay:
[Chị thiên sứ là người tốt!]
Cố Diệm nhìn hiểu thủ ngữ của Tiểu Tiểu, cau mày.
Nhưng khi nhìn kỹ mặt Ôn Chỉ, cậu phát hiện cô có vài phần giống mẹ lúc trẻ.
Song nhớ đến chuyện Tết ba năm trước, trong mắt cậu vụt qua một tia căm hận.
Cậu bèn bế phắt Cố Tiểu Tiểu ra khỏi vòng người:
“Tôi không có chị gái. Đồ buôn người, đừng nhận họ bừa!”
Ôn Chỉ thấy vậy còn muốn giữ Cố Diệm lại để giải thích:
“Cố Diệm, tôi thật sự là chị của em…”
Nhưng lời còn chưa dứt, đám người đã chắn ngang, khiến cô không thể với tới Cố Diệm.
Mọi người quát:
“Ngoan ngoãn đứng im!”
Ôn Chỉ nhìn Cố Tiểu Tiểu đang nằm trên vai Cố Diệm, vội nói:
“Tiểu Tiểu, mau giải thích với Cố Diệm đi.”
Cố Tiểu Tiểu thấy Ôn Chỉ bị chỉ trích, có thể còn bị đánh, lại nhớ cô đã cứu anh trai đang sốt cao, còn cho cô ăn cháo và bánh bao thịt.
Cô bé lập tức giãy khỏi vòng tay Cố Diệm, muốn chạy cứu Ôn Chỉ.
Cố Diệm thấy em gái giãy giụa, sợ con bé ngã nên vội giữ chặt:
“Tiểu Tiểu, sao vậy?”
Đôi mắt đen của Cố Tiểu Tiểu ngấn nước, vội làm thủ ngữ:
[Anh cả, Chị thiên sứ đã cứu anh, chị ấy là người tốt, không bắt cóc Tiểu Tiểu!]
[Chị còn cho chúng ta đồ ăn, ứng trước hai vạn tiền viện phí cho anh. Nếu không có chị, anh có khi đã chết hôm qua!]
Cố Diệm nhìn những động tác rối bời nhưng lại hiểu ngay ý, trên mặt lộ vẻ sững sờ:
“Tiểu Tiểu, em có nhầm không? Sao cô ta có thể ứng viện phí cho Phương Minh? Còn cứu nó nữa?”
Cố Tiểu Tiểu sốt ruột đến rưng rưng, gật đầu lia lịa:
[Anh ơi, là thật!]
Đúng lúc đó, trước cổng bệnh viện vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát đến rồi!
Cố Tiểu Tiểu thấy các chú cảnh sát, lập tức lắc mạnh cánh tay Cố Diệm, ánh mắt đầy cầu khẩn: Anh ơi, cứu chị ấy đi!
Cố Diệm hiểu ý trong mắt em gái, quay phắt đầu nhìn Ôn Chỉ, khuôn mặt có sáu phần giống mẹ lúc này đang bị cảnh sát giữ chặt vai.
Cố Tiểu Tiểu lại giãy, suýt nhảy khỏi tay cậu để cứu Ôn Chỉ.
Cố Diệm nghiến răng, quay ngoắt người trở lại.
“Xin lỗi các anh, vừa rồi là tôi hiểu lầm. Tôi đã hỏi em gái, cô ấy không phải kẻ buôn người, mà là người tốt đã cứu em gái tôi khỏi tay bọn buôn người.”
Nói vậy nhưng Cố Diệm không hề liếc Ôn Chỉ lấy một cái, giọng điệu thành khẩn, nhận hết lỗi về mình.
Cảnh sát nghe xong quay sang Ôn Chỉ, nghiêm giọng:
“Đúng thế chứ?”
Tưởng mình sắp bị bắt đi, Ôn Chỉ nghe Cố Diệm gỡ oan thì trái tim đang treo dần hạ xuống.
Cô ngẩng đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp, cố nặn nụ cười:
“Vâng, thưa các anh.”
Cảnh sát hỏi thêm vài câu, xác nhận đúng là hiểu lầm rồi thả cô ra, còn dặn dò:
“Lần sau cứu được em gái người ta khỏi tay bọn buôn người thì nhớ báo cảnh sát hoặc liên hệ gia đình. Đừng để xảy ra hiểu lầm kiểu này nữa.”
“Lần này cậu thiếu niên biết điều nên chịu giải thích. Gặp người không nói lý, cô thật sự sẽ phải ngồi vài ngày đấy.”
Ôn Chỉ vội cúi đầu:
“Vâng, em nhớ rồi. Hôm nay làm phiền các anh.”
Trong lòng cô vẫn không kìm được thở dài: cô cũng đâu ngờ “em hai” vừa đến đã kết tội cô là kẻ buôn người…
Cảnh sát rời đi, đám người xem cũng dần tản.
Chỉ còn lại ba người: Ôn Chỉ, Cố Diệm và Cố Tiểu Tiểu.
Cố Tiểu Tiểu nhảy khỏi tay Cố Diệm, chạy đến bên chân Ôn Chỉ, ngẩng mặt làm một động tác tay.
Ôn Chỉ chưa hiểu, cô cúi xuống định hỏi thì bên tai vang lên giọng lạnh của Cố Diệm:
“Tiểu Tiểu đang nói ‘xin lỗi’ với cô.”
Ôn Chỉ nhìn lại, thấy con bé gật đầu, cô ghi nhớ động tác ấy vào lòng, xoa đầu nó:
“Không sao, chị biết đây là hiểu lầm, giờ giải tỏa rồi là tốt.”
Vừa nghe chữ “chị”, Cố Diệm đã thấy chối tai.
Sắc mặt cậu khó coi, kéo tay Cố Tiểu Tiểu lại, nói với Ôn Chỉ:
“Cảm ơn cô hôm qua đã cứu em trai tôi và trông Tiểu Tiểu. Tiền viện phí cô ứng giúp, tôi tạm thời chưa trả được, nhưng sẽ viết giấy nợ, rồi đi công trường kiếm tiền. Đến lúc đó cả gốc lẫn lãi, tôi sẽ không thiếu cô một xu.”
“Chuyện vừa rồi, xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô.”
Nói xong, cậu cúi người xin lỗi, rồi bế Cố Tiểu Tiểu lên:
“Tạm biệt.”
Cậu không nhìn Ôn Chỉ lấy một cái, quay lưng rời đi, thái độ như muốn phủ nhận hoàn toàn việc Ôn Chỉ là chị gái mình, cũng muốn dứt khoát vạch rõ ranh giới.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
21 giờ