Hoa Phi

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Nàng tưởng tượng cảnh bản thân bước ra khỏi lãnh cung trong vinh quang, hướng đến ngôi vị Trung cung, bởi nàng biết, mình chính là người mà Hoằng Lịch ca ca coi trọng nhất. 

 

Nghĩ đến đây, nàng lại nở nụ cười ngọt ngào.

 

Ba ngày sau, đại hỷ trong toàn cung. Đại lễ phong hậu được long trọng tổ chức.

 

Chỉ dụ của Hoàng Thượng tuyên:

 

“Truyền chỉ: Hoàng Quý Phi Niên thị, xuất thân danh môn tú túc, phẩm hạnh đoan trang, nay sắc phong làm Hoàng hậu. Khâm thử.”

 

5

 

Sau khi Hoa tỷ lên ngôi Hoàng hậu, A Long liền đại xá Lục cung, chẳng mấy chốc đã thả Như Ý và Hải Lan ra khỏi lãnh cung.

 

Ngày đầu tiên Hoa tỷ chủ trì buổi học sớm sau khi lên ngôi Trung cung, Như Ý lại đến muộn, bước vào chậm rãi, suốt buổi chỉ chống cằm, dáng vẻ buồn chán. 

 

Khi Hoa tỷ giảng đến đoạn cao trào, Tụng Chi khẽ nói:

 

“Hoàng hậu nương nương, hình như Nhàn Phi đang ngủ gật, đây quả thật là tội đại bất kính.”

 

Hoa tỷ đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Như Ý đang lim dim, liền hừ lạnh một tiếng. 

 

Thấy vậy, Tụng Chi lập tức lớn giọng:

 

“Nhàn phi, ngươi vừa được phục vị, đã quên mất lễ nghi tôn ti rồi sao?”

 

Như Ý đang trong cơn buồn ngủ, bỗng nghe Tụng Chi chỉ trích, liền vội vàng đứng dậy quỳ xuống:

 

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không dám quên lễ nghi tôn ti.”

 

Tụng Chi càng kiêu căng, mỉa mai:

 

“Nhàn Phi, Hoàng hậu nương nương thân là chủ Trung cung, đang giáo huấn Lục cung phi tần, chư vị nương nương đều nghiêm túc lắng nghe, cớ sao chỉ có ngươi lại tỏ vẻ nhàn nhã, vô lễ như vậy?”

 

Quả thực Như Ý đã sắp ngủ gật, nàng nhìn Tụng Chi, ánh mắt mờ mịt, khẽ cất lời:

 

“Tụng Chi cô cô, ngươi vu oan cho bản cung, bản cung không biết phải nói gì…”

 

“Hừ!” 

 

Hoa tỷ cười lạnh, liếc nhìn Như Ý:

 

“Nhàn Phi, bản cung đã ngồi lên ngôi vị phượng hoàng mà ngươi hằng khao khát, chẳng lẽ trong lòng ngươi bất phục sao?”

 

Như Ý cúi đầu đáp:

 

“Thần thiếp không dám.”

 

Hoa tỷ tiếp lời:

 

“Nếu ngươi không có ý khinh nhờn, vậy bản cung, thân là chủ Lục cung, sẽ phạt ngươi một tháng bổng lộc để làm gương. Ngươi có phục không?”

 

Như Ý khẽ rơi một giọt lệ, giọng nói nghẹn ngào:

 

“Hoàng hậu nương nương là chủ Trung cung, ban thưởng hay phạt thần thiếp đều là ân điển. Thần thiếp không dám oán thán.”

 

Tụng Chi thấy vậy liền vội vàng nói thêm:

 

“Chư vị nương nương đều đã chứng kiến, chính Nhàn phi phạm thượng Trung cung.”

 

“Nếu Nhàn Phi trở về cung rồi bịa đặt tố cáo Hoàng hậu nương nương trước mặt Hoàng Thượng, nô tỳ sẽ đứng ra làm chứng rằng Nhàn Phi sai trước, đáng bị xử phạt!”

 

Các phi tần đồng thanh đáp:

 

“Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ.”

 

Ra khỏi Trung cung, Như Ý cúi đầu ủ rũ. 

 

Hải Lan bước bên cạnh, nhẹ giọng an ủi:

 

“Dẫu sao Trung cung không có con nối dõi, mà tỷ tỷ lại là người được Hoàng Thượng yêu thương nhất. Rồi chúng ta cũng sẽ có ngày ngẩng cao đầu thôi.”

 

Như Ý khẽ cười, ánh mắt lộ vẻ an lòng.

 

Nhưng đến đêm, A Long lại sai người chuẩn bị kiệu, thẳng tiến Trung cung…

 

Hai tháng liền, Hoa tỷ độc sủng, khiến cả hậu cung phấn son cũng lu mờ sắc thắm.

 

Không lâu sau, tin tức Trung cung có thai lan truyền khắp nơi.

 

Cao Quý nhân đứng chờ trong Trung cung, nghe thái y chẩn đoán. 

 

Chỉ thấy thái y vui mừng, Hoa tỷ vốn yêu trẻ nhỏ, liền hỏi dồn:

 

“Thái y, đứa nhỏ trong bụng bản cung thế nào?”

 

Thái y mỉm cười đầy ý nhị, đáp:

 

“Kể từ khi Hoàng tử của Tiên Hoàng hậu băng hà, Hoàng Thượng luôn mong mỏi một vị đích tử. Nay, ắt hẳn Hoàng Thượng sẽ được như nguyện.”

 

Hoa tỷ thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào trường kỷ, lười biếng phân phó Tụng Chi:

 

“Ban thưởng.”

 

Tụng Chi mở hộp, bốc một nắm kim qua tử (hạt vàng) đặt vào tay thái y. Thái y cảm kích đến rơi nước mắt, cúi đầu lui ra.

 

Đợi thái y rời đi, Tào Quý nhân tiến lên trước, cung kính chúc mừng:

 

“Chúc mừng nương nương, thật là hỷ sự lớn. Nay nương nương đã hoài long chủng, mọi sự cần phải cẩn thận hơn.”

 

Hoa tỷ khẽ mở mắt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

 

“Cẩn thận?”

 

Cao Quý nhân dè dặt thưa:

 

“Nếu để kẻ có tâm biết nương nương mang thai Hoàng tự, khó tránh khỏi lòng dạ hiểm ác muốn hãm hại.”

 

“Chi bằng nương nương cứ tuyên bố mình đang mang công chúa, thường ngày lại ăn những món cay nồng để làm rối tai mắt hậu cung.”

 

Hoa tỷ nghe xong, trợn mắt lớn như trời, chỉ vào bộ phượng bào lộng lẫy của mình, nói:

 

“Bản cung là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ. Muốn hại bản cung? Cho chúng cả trăm lá gan xem ai dám động đến một sợi tóc của bản cung. Ngươi nghĩ bản cung giống ngươi hay sao?”

 

Tào Quý nhân nhất thời á khẩu, không nói được gì.

 

Hoa tỷ lập tức hạ lệnh: Trung cung có thai, từ nay về sau, toàn bộ phi tần hậu cung đều phải đến Trung cung hầu hạ.

 

Một ngày sau, A Long chính thức ban chiếu chỉ khắp thiên hạ: Hoàng hậu Niên thị có thai, thiên hạ cùng vui mừng.

 

6

 

Từ khi Hoa tỷ mang thai, tính tình càng thêm kiêu căng và ngang ngược. 

 

Không chỉ làm khổ các phi tần trong cung, mà ngay cả A Long cũng trở thành kẻ hầu hạ dưới trướng của nàng. 

 

Mỗi lần đến thăm, A Long đều bị Hoa tỷ sai bảo như một tiểu thái giám.

 

Như Ý nhìn thấy chân ái của mình, A Long, bị Hoa tỷ đối xử như vậy, lòng nàng không khỏi xót xa. 

 

Nàng nghĩ, nếu không phải Hoàng hậu dựa vào thế lực nhà họ Niên để kiêu ngạo, thì Hoàng Thượng sao có thể hạ mình đến mức ấy?

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page