Trong lòng Trương Lôi hoảng loạn: “Ch*ết tiệt! Con đàn bà này điên rồi!!”
Đúng vậy, kể từ khi Tôn Mẫn biết được rằng đứa con trong bụng cô là của bạn thân Trương Lôi, cô đã hoàn toàn mất trí.
Cả đêm Tôn Mẫn không ngủ, cô chỉ muốn chạy tới bệnh viện để lấy đi thứ bẩn thỉu trong bụng mình…
Còn ở phía Trần Hiểu Nguyệt, cô ấy vẫn luôn lo lắng trong căn phòng trọ, vì không thể tìm được Tôn Mẫn. Gọi điện cũng không có ai bắt máy.
“Hay là gọi cho Tôn Duệ?”
Khi Hiểu Nguyệt còn đang lưỡng lự có nên gọi hay không, thì phía bên kia đã chủ động gọi đến.
“Alo?”
Giọng của Tôn Duệ rất vội vàng, Hiểu Nguyệt vừa nghe đã biết chắc có chuyện xảy ra.
Cô ấy lập tức hỏi:
“Sao vậy?”
Tôn Duệ: “Chị tôi đang ở đâu?”
Hiểu Nguyệt ngẩn người, không trả lời ngay. Cô ấy đang đắn đo có nên nói thật hay không.
Nhưng Tôn Duệ đã mất kiên nhẫn:
“Nói nhanh lên! Chị tôi có thể đang gặp nguy hiểm!”
Nghe thấy vậy, Hiểu Nguyệt liền nói ra sự thật.
Bên kia điện thoại, một tràng những lời chửi thề vang lên, kèm theo âm thanh đập điện thoại.
Thì ra, cuộc gọi đêm qua của Tôn Mẫn vẫn chưa ngắt.
Những gì xảy ra trong khách sạn, cô ấy đều nghe rõ ràng, trong khi Tôn Duệ lại nghĩ rằng chị mình đã ngắt máy từ lâu…
Tại căn phòng trọ của Trương Lôi.
Khi con d*ao gọt trái cây sắc nhọn sắp đ*âm thẳng vào cổ anh ta, Trương Lôi liều mạng hét lên:
“Bảo bối! Em bình tĩnh lại! Nghĩ đến con của chúng ta đi!!”
Nghe thấy vậy, quả nhiên Tôn Mẫn dừng tay.
Cô nhìn Trương Lôi bằng ánh mắt vô hồn, từng chữ từng lời nói:
“Con của chúng ta à?”
Trương Lôi gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng vậy! Nếu anh mà xảy ra chuyện gì, thì con của chúng ta sẽ không còn cha nữa!”
Tôn Mẫn không để ý đến lời anh ta, mà tiếp tục hỏi:
“Chúng ta có con từ khi nào?”
Trong lòng Trương Lôi hoảng hốt:
“Xong rồi, cô ta thực sự điên rồi sao? Đứa con là tất cả với cô ta, mình phải dùng đứa con để kiểm soát cô ta, nếu không mạng mình sẽ chẳng giữ được!”
Anh ta lập tức đổi giọng, bắt đầu dụ dỗ:
“Bảo bối ngốc nghếch của anh, em quên rồi sao? Mấy hôm trước em còn vui vẻ nói với anh là em có thai, em còn cho anh xem cả kết quả xét nghiệm từ bệnh viện mà.”
Thực tế, đó không phải là chuyện xảy ra “mấy hôm trước”, mà đã là vài tháng trước rồi.
Tôn Mẫn, lúc nào cũng giữ gương mặt lạnh lùng, đột nhiên nở một nụ cười nhẹ khi nghe câu nói đó.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên được chuyện này nhỉ. Tôi đã mang thai… đứa con của chúng ta.”
Thấy Tôn Mẫn có vẻ buông lỏng cảnh giác, Trương Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo bối à, chúng ta cãi nhau thì cãi, giận nhau thì giận, nhưng không thể chia tay được.”
“Chúng ta phải luôn ở bên nhau. Hồi đó để được bên em, anh đã vượt qua rất nhiều khó khăn mà.”
Tôn Mẫn là người Bắc Kinh chính gốc, còn Trương Lôi thì đến từ Ninh Hạ.
Khi xưa, chính Trương Lôi là người theo đuổi Tôn Mẫn.
Ban đầu, cả Trần Hiểu Nguyệt, Tôn Duệ lẫn bạn bè của Tôn Mẫn đều không đồng ý.
Nhưng Trương Lôi lại dai dẳng bám riết lấy cô, còn sử dụng đủ loại mưu mẹo, cùng những lời ngon ngọt.
Cuối cùng, Tôn Mẫn bị anh ta làm cảm động, yêu anh ta sâu đậm, nhất quyết đòi ở bên anh ta, mặc kệ mọi lời khuyên can.
Khi ấy, Tôn Mẫn nào ngờ được người cô yêu lại là một tên đàn ông tệ bạc từ đầu đến chân…
Thấy cách đó có hiệu quả, Trương Lôi tiếp tục đẩy mạnh thêm.
“Bảo bối, trước đây chúng ta còn thề nguyện với nhau rằng sẽ bên nhau trọn đời, đời đời kiếp kiếp mà.”
“Còn nữa, em còn nói mình phải có con trước rồi mới kết hôn. Như vậy sẽ đảm bảo hơn, nếu không, người nhà em sẽ không đồng ý cho chúng ta đến với nhau.”
“Em còn đặt sẵn tên cho con của chúng ta rồi mà, phải không?”
“…”
Mặc dù anh ta đã nói cả tràng những lời ngọt ngào, nhưng Tôn Mẫn vẫn luôn miệng lẩm bẩm:
“Con, con…”
Trương Lôi cố giấu sự mất kiên nhẫn trong lòng, anh ta nở nụ cười, nói:
“Đúng vậy, con, chúng ta có con rồi mà.”
Tôn Mẫn không đáp, cô chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt bụng mình, gương mặt không chút cảm xúc.
Đôi mày của cô từ từ nhíu lại.
“Tôi đã mang thai rồi, vậy tại sao bụng lại nhỏ như thế này?”
Trương Lôi đang nghĩ xem phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì Tôn Mẫn chợt liếc thấy chiếc túi nằm trên sàn nhà.
Hai tay cô lập tức trượt khỏi bụng mình, cứng đờ, rồi bước từng bước về phía chiếc túi.
Trương Lôi thấy sự chú ý của Tôn Mẫn cuối cùng cũng rời khỏi mình, trong lòng vui mừng khôn xiết. Anh ta cố dùng chân vươn về phía con d*ao gọt trái cây trên sàn.
Ngay khi chân của anh ta vừa chạm tới con d*ao, một bóng người xuất hiện bên cạnh.
“Đây là của tôi, anh không được động vào.”
Tôn Mẫn cúi xuống, nhặt con d*ao lên.
Ngoài mặt Trương Lôi không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã chửi rủa cô cả trăm lần.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, một thứ nhầy nhụa bị ném thẳng vào trước mặt anh ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận