Nhặt Được Một Thiên Thần

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi bật cười tự giễu, xoay người định rời đi thì bỗng nghe thấy giọng anh.

 

“Tôi chỉ biết rằng…” Giọng nói của thiên thần tóc vàng rất nhẹ: “Bây giờ, tôi muốn em chú ý đến tôi.”

 

Tim bỗng đập loạn xạ, máu như dồn dập chảy khắp cơ thể, âm thanh nhịp đập vang vọng trong lồng ngực khiến tôi không thể nào bình tĩnh lại được.

 

Thiên thần cúi đầu nhìn tôi, người đang né tránh ánh mắt của anh, giọng điệu vẫn bình thản hỏi: “Em vẫn còn giận sao?”

 

“…”

 

Tôi ủ rũ thở dài, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Thôi bỏ đi…” 

 

Tôi giơ tay vuốt đôi cánh của anh, cầm lấy đầu chiếc lông trắng muốt mềm mại: “Nhưng anh phải để tôi chạm vào cánh của anh mỗi ngày nhé?” 

 

Nghĩ một chút, tôi còn kéo nhẹ chiếc lông: “Không đúng, là bất cứ khi nào tôi muốn, anh cũng phải để tôi chạm vào!”

 

Thiên thần nhìn tôi, đôi mắt xanh yên lặng và dịu dàng. 

 

Anh gần như không hề do dự mà nhẹ nhàng gật đầu.

 

Soạt.

 

Đôi cánh trắng muốt mở rộng, khẽ khàng ôm lấy như một cái ôm ấm áp.

 

Tôi tựa đầu vào lớp lông mềm mại, nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười.

 

Anh ấy à… 

 

Dù mang gương mặt như con người, thân thể như con người, nói ngôn ngữ như con người, nhưng anh ấy không phải con người.

 

Thế mà tôi, dường như đã thích anh mất rồi.

 

19.

 

Tin vui: Tôi đã làm hòa với thiên thần.

Tin buồn: Tôi đang ốm liệt giường.

 

Sau khi uống thuốc hạ sốt, tôi lại chui vào chăn, nằm xuống.

 

Cổ họng vừa đau vừa ngứa, hô hấp như đang bốc cháy, người thì nóng bừng bừng nhưng lại sợ lạnh. 

 

Khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, từ trái sang phải rồi lại quay về. 

 

Dù tinh thần đã mệt mỏi đến hỗn loạn, vẫn không thể nào ngủ nổi.

 

Trong bóng tối, thính giác dường như nhạy hơn hẳn. 

 

Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ thổi qua tán cây, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu ấm ức của mấy chú chó con không được ra ngoài dạo chơi.

 

Cửa phòng phát ra một tiếng động rất khẽ, có ai đó bước vào, từng bước chân nhẹ nhàng không chút tiếng động.

 

Tôi gắng sức mở hé mắt ra, thấy một mảnh trắng quen thuộc liền thở phào nhẹ nhõm, an tâm nhắm mắt lại.

 

Trong sự im lặng không lời, thời gian như trôi qua rất lâu, lại tựa như chỉ một thoáng ngắn ngủi. 

 

Một cảm giác mềm mại chạm nhẹ vào trán tôi, ngón tay khẽ gạt đi sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang bết vào trán.

 

Hơi ngứa… 

 

Tôi không nhịn được khẽ động đậy, hàng mi cũng rung rung.

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi nghe thấy giọng thiên thần, cố gắng mở mắt lần nữa. 

 

Anh đang đứng yên lặng bên giường, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt mỏng manh như sứ dễ vỡ.

 

Tôi bật cười, khẽ hỏi: “Anh xin lỗi cái gì chứ?”

 

Thiên thần tóc vàng nhìn tôi: “Vì tôi không thể chữa lành cho em lúc này, không thể xoa dịu nỗi đau của em.”

 

Phải rồi, anh ấy là thiên thần mà, đáng lẽ sẽ có khả năng chữa lành bệnh tật… 

 

Tôi nằm trên giường, suy nghĩ vu vơ.

 

Nhưng từ khi gặp nhau, anh đã mất đi phép thuật. 

 

Tôi đã quen với việc coi anh như một con người bình thường, nên rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ thực sự của anh trước đây.

 

“Vậy là đủ rồi.” Tôi nói, cố kìm nén cơn đau trong cổ họng: “Ngồi với tôi thêm một chút nữa nhé.”

 

Thiên thần khẽ gật đầu, đôi mắt xanh lam vẫn nhìn tôi: “Được, tôi sẽ ở bên em.”

 

Con người thật kỳ lạ. 

 

Khi chỉ có một mình, chúng ta thường nghĩ rằng mình có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng khi có ai đó quan tâm, sự yếu đuối và bất lực trong cơn bệnh lại dâng trào như dây leo mùa xuân gặp mưa. 

 

Nhanh chóng quấn kín cả một thân cây, và đâu đó sẽ nở ra những bông hoa mềm mại.

 

Tôi cố nhịn cơn đau nhức trên người, lật người sang một bên, nhìn anh rồi đưa tay ra. 

 

Thiên thần nhìn động tác của tôi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dừng trên bàn tay đang đưa ra của tôi rồi nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Tôi nắm lấy ngón tay anh, khẽ lắc lắc: “Anh nói sẽ luôn ở bên tôi đấy nhé?”

 

Anh để yên cho tôi nắm tay, lặng lẽ gật đầu.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page