Phế Hậu

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Phó Thừa Cẩn sợ ta sinh buồn chán, còn khuyến khích ta làm lại nghề cũ.

 

Thế là ta bắt đầu khuấy động vườn hoa của ngài, trồng rau bón phân, làm việc rộn ràng, ngài còn nhờ người mua về vài cây ăn quả quý hiếm cho ta.

 

Rau quả trong sân dần lớn lên, mà bên cạnh Phó Thừa Cẩn cũng xuất hiện một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu.

 

Đó là người Thái hậu đích thân chọn cho ngài. 

 

Gia thế tốt, tính tình cũng hiền lành, đối với ta lại rất lễ phép, ai nhìn vào cũng nói hai người họ vô cùng xứng đôi.

 

Dẫu vậy, Phó Thừa Cẩn lại tỏ ra lạnh lùng, không kiên nhẫn với cô nương ấy. 

 

Nhưng với một người yêu tĩnh lặng như ngài, lại có thể chịu được nàng ríu rít bên cạnh, xem ra ngài ấy thật sự rất thích nàng.

 

Có lẽ vài năm nữa, ta sẽ phải giúp Phó Thừa Cẩn chăm hài tử mất thôi.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân đầy hoa cỏ đang sinh trưởng tươi tốt. 

 

Nếu mẹ ta nhìn thấy ta bây giờ, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.

 

Trong mắt bà, ta chính là kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, vô dụng đến mức chẳng làm được gì, một “máy sản xuất rác hình người” đúng nghĩa.

 

Những năm đầu khi mới đến đây, ngày nào ta cũng trốn trong chăn, nhớ nhà đến phát khóc. 

 

Còn giờ đây, ta chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút. 

 

Tự sát thì ta không dám, nhưng sống đến già ch*ết đi ở đây thì ta chấp nhận.

 

Ta cúi đầu cười nhạt. 

 

Đã mười bốn năm trôi qua, ở thế giới này ta cũng được xem là một gãi lỡ thì (lão cô nương) rồi.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra ở đây cũng không tệ. 

 

Trước kia, khi ta hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ở nhà ai cũng ghét bỏ. 

 

Mẹ ta còn mong muốn cầm cây lau nhà đuổi ta ra ngoài.

 

Bây giờ ít nhất cũng tự tại, không ai giục cưới.

 

Trước đây ta cũng từng nghĩ đến chuyện tìm người yêu, mấy năm trước trong cung ta từng để ý một tiểu thị vệ rất khôi ngô.

 

Chúng ta trò chuyện vài lần, cảm thấy rất hợp ý. 

 

Đúng lúc ta định mở lời, thì đột nhiên hắn bị điều đi nơi khác, từ đó biệt vô âm tín.

 

Đi cũng chẳng nói một lời, làm ta phải hỏi thăm khắp nơi mấy ngày liền.

 

Sau này gặp vài người khác, thì hoặc là đã có thê tử, muốn ta làm thiếp, hoặc là công việc bận rộn đến mức vài ngày không thấy bóng dáng đâu.

 

Nam nhân ở thời đại này quả thật không đáng tin, sau đó ta cũng nghĩ thoáng ra. 

 

Yêu đương nào có vui bằng độc thân, thế là ta cứ cô đơn một mạch đến tận bây giờ.

 

Ta thở dài thườn thượt, xem ra dù ở đâu, số phận ta cũng là một chú “chó độc thân”. 

 

Nếu sau này có thể trở về, ta nhất định nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi xem mắt.

 

“Thiên Hòa tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

 

Tiếng gọi của thị nữ Thu Quả vang lên, nàng vội vàng chạy đến, gấp gáp nói: 

 

“Ta tìm tỷ lâu lắm rồi, vương gia uống say, vừa về đến nơi đã liên tục gọi tên tỷ. Tỷ mau qua xem đi!”

 

Ta vội vàng đáp một tiếng, đứng dậy theo nàng chạy tới.

 

Quả nhiên, mặt Phó Thừa Cẩn đỏ bừng, ngồi ngây ngốc trước tiền sảnh, miệng không ngừng gọi tên ta.

 

Thị vệ bên cạnh là Phú Quý thấy ta đến, thì như được cứu sống, mặt mày rạng rỡ: 

 

“Thiên Hòa cô nương, cuối cùng người cũng tới rồi.”

 

Ta lập tức sai hắn đi lấy một chậu nước nóng, lại bảo Thu Quả xuống bếp nấu một bát canh giải rượu mang lên.

 

Phó Thừa Cẩn nghe thấy tiếng ta, ngẩng đầu nhìn, cười nhẹ đầy dịu dàng, khẽ gọi: 

 

“A Hòa, lại đây.”

 

Nhìn dáng vẻ say xỉn này, đúng là rời cung chưa bao lâu, đã học theo đồng liêu uống đến thành ra thế này.

 

Ta bước đến, vẫn không nhịn được cằn nhằn: 

 

“Vương gia, nô tỳ biết ngài đi xã giao phải uống rượu, nhưng cũng không thể lần nào cũng say khướt mới về thế này.”

 

“Ngài tuổi còn trẻ, nếu uống đến hại thân thì phải làm sao? Ngài nói xem, đúng không?”

 

“Ừm.” 

 

Ngài mỉm cười nhè nhẹ, ngoan ngoãn ngồi nghe ta dạy bảo.

 

Lúc này, thị vệ mang nước nóng đến. 

 

Ta vắt khô khăn, tỉ mỉ lau mặt cho ngài, nhẹ giọng dặn dò: 

 

“Vương gia, lát nữa uống bát canh giải rượu, sáng mai dậy sẽ không khó chịu nữa.”

 

“Được, ta biết rồi.” 

 

Ngài bất ngờ nắm lấy tay ta, còn cọ nhẹ vào lòng bàn tay.

 

“A Hòa, đợi ta thêm chút nữa, sắp rồi.”

 

Ta ngơ ngác, hỏi lại: 

 

“Vương gia, đợi ngài điều gì?”

 

Phó Thừa Cẩn không trả lời, chỉ liên tục lẩm bẩm, bảo ta đợi ngài.

 

Đợi ngài cái gì chứ?

 

Ta âm thầm bĩu môi. 

 

Hy vọng không phải là đợi ngài ba năm sinh hai đứa.

 

Ta vừa mới hưởng được vài năm sung sướng, giờ chăm ngài chưa đủ, lại còn phải làm bảo mẫu cho hài tử của ngài nữa sao?

 

7

 

Rời khỏi hoàng cung, cuộc sống của ta trôi qua rất nhanh, chớp mắt một năm lại vụt qua.

 

Vào ngày sinh thần hai mươi mốt tuổi của Phó Thừa Cẩn, trời mưa lất phất cả ngày.

 

Hôm đó, ta đã tính trước thời gian, đứng đợi ở cửa để chờ ngài trở về.

 

Dạo gần đây, ngài thường xuyên xã giao đến rất khuya, đôi khi ta đã ngủ, ngài vẫn chưa về. 

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page