Vĩnh Viễn Không Tha Thứ

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Thằng bé sụt sịt vài tiếng, rồi bấm bấm gì đó trên chiếc đồng hồ đeo tay. 

 

Không lâu sau, người phụ nữ từng khiêu khích tôi ở bệnh viện liền xuất hiện, vẻ mặt đầy tức giận.

 

“Tô Mộc Uyển, anh tôi vì cô mà đánh nhau với gã đàn ông khác, vậy mà cô còn cười được à?”

 

Giọng cô ta the thé, đinh tai nhức óc.

 

Nhìn thấy Bùi Tư Niên bị Nhan Thời Tước khống chế, cô ta vội nhào tới định giúp đỡ.

 

Nhưng tôi nhanh tay kéo cô ta lại.

 

Không ngờ, cô ta lập tức túm lấy tóc tôi, tát tôi một cái đau điếng.

 

“Tô Mộc Uyển, nhìn hai người đàn ông vì cô mà đánh nhau, cô thấy tự hào lắm đúng không?”

 

Má tôi đau rát, đầu óc choáng váng. 

 

Tôi loạng choạng đứng thẳng dậy, quyết định phải phản kháng.

 

Nhưng vừa bước lên một bước, Bùi Mặc Hiên đã bất ngờ lao đến, tiếng gào của Bùi Tư Niên vang lên cùng lúc:

 

“Bùi Mặc Hiên!”

 

“Không được làm hại dì Ôn!”

 

Cậu bé đâm mạnh đầu vào bụng tôi. 

 

Một cơn đau nhói lan khắp cơ thể, mùi máu tanh dâng lên trong cổ họng.

 

Trước mắt tôi tối sầm, toàn thân mất hết sức lực. 

 

Tôi biết, tôi không thể gắng gượng thêm được nữa.

 

Cơn đau từ dạ dày xé nát từng tế bào trong tôi, nhưng đau hơn tất thảy chính là trái tim này.

 

Trước khi mất ý thức, tôi dùng chút hơi sức cuối cùng, nhìn thẳng vào Bùi Mặc Hiên, hỏi bằng giọng yếu ớt:

 

“Vừa nãy cậu còn gọi tôi là mẹ, vậy đây là cách cậu đối xử với mẹ mình sao?”

 

Nói xong, tôi ngã thẳng vào vòng tay Nhan Thời Tước, toàn bộ thế giới xung quanh vụt tắt.

 

Trong lúc lịm đi, tôi mơ hồ nhìn thấy Bùi Tư Niên giáng cho Bùi Mặc Hiên một cái tát:

 

“Sao con có thể làm như vậy với cô ấy?”

 

“Cha… con… con không ngờ sẽ như vậy…”

 

Gương mặt hai cha con, một lớn một nhỏ, đều tái nhợt đến đáng thương.

 

Trông họ có vẻ rất quan tâm đến tôi.

 

Nhưng nếu họ thật sự quan tâm tôi, tại sao Ôn Niệm Niệm – người luôn quấn lấy họ một cách không rõ ràng – lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh họ như vậy?

 

“Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn nghiêm trọng, ngoài điều trị ra còn phải giữ cho cảm xúc ổn định.”

 

“Các người không phải là gia đình của cô ấy sao?”

 

“Đây là cách các người chăm sóc bệnh nhân à?”

 

Câu trách móc của bác sĩ khiến Bùi Tư Niên và Bùi Mặc Hiên không thể ngẩng đầu lên nổi.

 

Tôi cố chớp mắt, sau cơn choáng váng, ngạc nhiên bật thốt:

 

“Ai bị ung thư dạ dày?”

 

Tôi không nhớ gì về căn bệnh của mình, thậm chí giọng nói còn nhẹ nhàng, thoải mái.

 

Người lúc nào cũng tự cho mình là cao ngạo như Bùi Tư Niên lại vì thế mà tái mặt.

 

“Tô Mộc Uyển…” 

 

Anh ta định bước tới gần tôi.

 

Nhưng trước khi anh ta kịp làm vậy, tôi đã gọi tên Nhan Thời Tước:

 

“Nhan Thời Tước, anh ở lại với em đi.”

 

Nhan Thời Tước nghe tiếng gọi của tôi thì mạnh mẽ hất vai Bùi Tư Niên sang một bên, đôi mắt anh đỏ hoe, bước đến trước mặt tôi.

 

“Uyển Uyển, xin lỗi em… là anh đã không chăm sóc tốt cho em.”

 

“Là anh trở về quá muộn rồi.”

 

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy thương tiếc và sâu sắc.

 

Nhưng anh không đuổi Bùi Tư Niên đi. 

 

Hoặc có lẽ, Bùi Tư Niên vốn không thể bị đuổi đi, anh ta vẫn là chồng tôi trên danh nghĩa, là người được xem như gia đình tôi.

 

Sau một lúc im lặng, tôi run rẩy mở lời:

 

“Nhan Thời Tước, tại sao anh không cưới em?”

 

“Anh thật sự để em sinh con cho loại người như vậy sao?”

 

Ánh mắt Nhan Thời Tước nhìn tôi tràn đầy nỗi đau không thể diễn tả thành lời. 

 

Anh không giải thích, chỉ nắm lấy ống truyền dịch lạnh lẽo, dùng tay ủ ấm dòng thuốc sắp truyền vào cơ thể tôi.

 

“Uyển Uyển, đừng nghĩ đến những chuyện đã qua nữa.”

 

“Điều quan trọng bây giờ là em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

 

Trông anh còn yếu đuối hơn cả tôi. 

 

Cứ như thể, nếu tôi tiếp tục truy hỏi, anh sẽ là người vỡ vụn trước tiên.

 

Vì vậy, tôi không hỏi nữa, chỉ im lặng làm một bệnh nhân ngoan ngoãn: khám bệnh đúng giờ, truyền dịch đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ.

 

Nhưng khi tôi trở nên yên tĩnh, cha con nhà Bùi Tư Niên lại giống như bị trúng tà.

 

Dù Nhan Thời Tước đã sắp xếp bảo vệ để ngăn họ đến gần tôi, nhưng họ vẫn thường xuyên đứng dưới cửa sổ phòng bệnh, một lớn một nhỏ.

 

Mỗi ngày, khi tôi tưới những chậu cây xanh trên ban công, họ sẽ đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy, vẫy tay với tôi.

 

Thằng bé đó – Bùi Mặc Hiên – rõ ràng đã từng căm ghét tôi.

 

Nhưng từ khi biết tôi mắc ung thư và có thể không sống qua được năm nay, đôi mắt nó luôn đỏ hoe, ướt đẫm nước.

 

“Mẹ ơi, con xin lỗi.”

 

Những cánh hoa hồng đỏ rực bị cắt lìa cành, chỉ còn lại cánh hoa được xếp vội vàng, xiêu vẹo thành vài chữ dưới đất.

 

Bùi Mặc Hiên đứng giữa những chữ ấy, ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn tôi.

 

Nó đang xin lỗi, thành khẩn, ngày nào cũng vậy, bất kể mưa gió.

 

Nhưng với tôi, điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Cái từ “mẹ” đó, chỉ là thứ nó tự nhận một phía.

 

Tôi không thừa nhận.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page