Chương 1:
18/12/2024
Chương 2:
18/12/2024
Chương 3:
18/12/2024
Chương 4:
18/12/2024
Chương 5:
18/12/2024
Chương 6:
18/12/2024
Chương 7:
18/12/2024
Chương 8:
18/12/2024
Chương 9:
18/12/2024
Chương 10:
18/12/2024
Chương 11:
18/12/2024
Chương 12:
18/12/2024
Chương 13:
18/12/2024
Chương 14:
18/12/2024
“Được ạ.”
Khóe môi Nghiêm Cẩm Phù cong lên, tiếng lòng của bà vang bên tai ta: Nữ nhi ngoan quá, đi hưởng tuần trăng mật còn chịu mang theo ta là cái bóng đèn này.
Những lời bà nói trong lòng, ta vẫn không hiểu hết, nhưng cũng đã quen với điều đó.
Ta cầm ấm trà, rót đầy chén trà trước mặt bà.
“Mẫu thân, người nói lần này sẽ không có chuyện gì chứ?”
Ta nhớ tới ánh mắt Tư Diệc Ngạn nhìn ta ban ngày, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Nghiêm Cẩm Phù nâng chén trà nhấp một ngụm, dưới ánh đèn, đôi mắt bà long lanh sáng rực.
“Ta không rõ thân thế của Cảnh Vương, nhưng ta tin hắn là người có thể bảo vệ con, sẽ không sao đâu.”
Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, tiếp tục nói:
“Thủ đoạn của hắn, con không cần phải lo. Khi cần thiết, hắn có thể đối địch với cẩu hoàng đế kia bằng đao kiếm.”
Trong lòng ta giật thót, vội đưa tay bịt miệng bà.
“Mẫu thân, lời này không thể nói bừa, sẽ rước họa vào thân mất.”
Bà nói chính là chuyện gi*ết vua, loại chuyện này chỉ nên giữ trong lòng, sao bà ấy lại có thể thốt ra thành lời?
Bà chớp mắt mấy cái, rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hai ngày trước khi lên đường đi Giang Nam, phụ thân mang về tin tức từ triều đình: Tư Dật Cảnh đột nhiên bị điều đi trấn thủ biên cương.
Không lâu sau, tổng quản thái giám bên cạnh Tư Diệc Ngạn cũng đến, mang theo thánh chỉ tuyên đọc.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, phụ thân ta được khôi phục binh quyền.
Thái giám liếc mắt đánh giá phụ thân một lượt, cười giả lả nói:
“Ta thấy thân thể của Thẩm đại nhân đã khôi phục không ít rồi, vậy xin nhận chỉ đi.”
Trước đây phụ thân viện cớ sức khỏe không tốt, giao ra binh quyền để thành toàn cho hôn sự của ta.
Nay một đạo thánh chỉ lại trao trả binh quyền, mọi thứ tựa như đã quay về điểm khởi đầu.
Phụ thân nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái, rồi tiến lên nhận chỉ.
Sau khi giao thánh chỉ vào tay phụ thân, thái giám liếc mắt nhìn ta, bước đến bên cạnh, cười nói khẽ:
“Bệ hạ bảo nô tài nhắn với Thẩm tiểu thư một câu, chuyến này Cảnh Vương ra biên cương tất sẽ không còn đường về. Nếu tiểu thư muốn giữ gìn vinh quang của gia tộc, hẳn biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Giọng hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người chúng ta nghe thấy.
Ta nhìn về phía xa, lá rụng đầu thu chầm chậm rơi xuống, héo tàn như vận mệnh đã định sẵn của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn tên thái giám trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
“Có thể tha cho chàng một mạng không?”
Nếu không gặp ta, hẳn là Tư Dật Cảnh đã sống rất tốt, cuối cùng ta lại trở thành gánh nặng của chàng.
“Thẩm tiểu thư quả là người thông minh.”
Thái giám bỏ lại một câu như thế, rồi xoay người rời đi.
Ta quay lại, ánh mắt chạm phải đôi mắt của Nghiêm Cẩm Phù đang đứng sau lưng.
“Vãn Ngưng, con định nhận mệnh thật sao?”
Bà lẩm bẩm hỏi.
Ta khẽ nhếch môi cười:
“Con cũng không muốn nhận mệnh, nhưng con muốn mọi người đều sống yên ổn.”
Không lâu sau đó, ta bảo Nghiêm Cẩm Phù sai người đưa thư từ hôn đến Vương phủ.
Suốt đêm ta không ăn uống gì, trà và điểm tâm Nghiêm Cẩm Phù nhờ người mang đến đã nguội lạnh.
Ta gục đầu trên bàn, ngẩn người nhìn ánh nến leo lét yếu ớt.
Đời trước Tư Dật Cảnh vì ta mà chết, đời này ta không thể để chàng phải chịu đựng như vậy nữa.
Bỗng nhiên, ánh nến trước mắt lay động rồi tối sầm lại.
Ta ngẩng đầu, qua đôi mắt mờ nhòe, nhìn thấy Tư Dật Cảnh đã xuất hiện trước mặt ta.
Cửa sổ kêu kẽo kẹt, trên người chàng, áo choàng đen mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Đôi mắt chàng đỏ ngầu, ánh nhìn sắc bén và sâu thẳm.
Ta cố tỏ ra bình tĩnh nhìn thẳng vào chàng, nhưng rồi nước mắt lạnh buốt chậm rãi lăn xuống khóe mi.
Chàng nhướng mày nhìn ta, lạnh giọng hỏi:
“Khóc gì vậy?”
Ta vội vàng lau nước mắt:
“Chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi, chàng không nên nửa đêm…”
“Xông vào phòng của nàng à?”
Chàng ngắt lời, bước đến trước mặt ta, nâng chén trà đã nguội lạnh lên uống cạn.
Đôi môi chàng nhiễm chút hơi nước, lại nói ra những lời phóng túng của một công tử phóng đãng.
Ta khẽ đáp “Ừm” chàng bật cười thành tiếng, rồi cúi người, hai tay chống lên bàn, ghé sát lại gần, thấp giọng hỏi:
“Nàng cứ vậy mà từ bỏ ta sao?”
Ta tránh ánh mắt nóng rực của chàng, thở dài nói:
“Dù sao chàng cưới ta cũng chỉ vì gia thế của ta, thật ra gia thế của Tịch tiểu thư cũng không tệ.”
“Thẩm Vãn Ngưng.”
Giọng chàng đột nhiên trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo, nhưng rất nhanh liền dịu lại:
“Vậy vì sao nàng khóc?”
Ta không trả lời.
Chàng đột nhiên nắm lấy cổ tay ta:
“Ta chưa từng lừa dối nàng, nàng cũng đừng lừa ta.”
Ta cúi đầu, cắn môi nói:
“Ta chỉ không muốn vào cung, nên hơi buồn mà thôi.”
“Ta sẽ giúp nàng.”
Nụ cười trên môi chàng dần lan rộng.
“Giúp thế nào?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong đôi mắt đen tuyền ẩn dưới ánh nến u ám, sát khí chợt lóe lên, khiến ta không kìm được run rẩy.
Ta gần như đoán được chàng sẽ làm gì.
“Chàng sẽ giết hắn.”
Giọng ta run run cất lên:
“Ta đã chấp nhận số mệnh rồi, chàng không cần phải vì ta mà làm điều đó.”
You cannot copy content of this page
Bình luận