Hẹn Chàng Kiếp Sau

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Thấy có người còn thở, ta lặng lẽ kéo người đó về căn nhà gỗ nơi ta trú ngụ.

 

Tất cả chỉ tại bọn họ che giấu quá kỹ.

 

Khi nhận ra đó là Úc Cô Đài, tim ta như nguội đi một nửa.

 

Phải làm sao đây?

 

Ta cũng không thể vứt hắn ra ngoài được.

 

Úc Cô Đài thoạt nhìn thương tích đầy mình, nhưng thực ra phần lớn chỉ là vết thương ngoài da.

 

Nhân lúc hắn chưa thể cử động, ta dùng một dải vải che mắt hắn lại.

 

Khi hắn tỉnh dậy, giọng trầm trầm, khẽ kéo lấy ống tay áo của ta:

 

 “Ân nhân?”

 

Ngón tay hắn chạm đến hoa văn trên áo, liền bật cười khẽ, trầm giọng nói:

 

“Hửm, thì ra là một nữ ân nhân.”

 

Giọng điệu khinh bạc này, thật không giống hắn chút nào.

 

Ta viết vào lòng bàn tay hắn:

 

“Qua hai ngày nữa, ta sẽ rời đi.”

 

“Chữ viết khá lắm.”

 

Hắn khẽ nhếch môi, vươn tay nắm lấy ngón tay của ta.

 

Ta tức giận viết vào tay hắn ba chữ:

 

“Đừng mặt dày!”

 

Hắn bật cười thành tiếng.

 

Tin tức Úc Cô Đài sinh tử chưa rõ ràng nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

 

Có lẽ hắn đã thua.

 

Thua thì tốt, thua rồi hắn sẽ mang quân về, và ta cũng không cần gặp lại hắn nữa.

 

Thương thế của hắn đã hồi phục gần hết, ta cũng có thể rời đi.

 

Trong lòng cảm thấy vui mừng, lần cuối cùng thay hắn bôi thuốc, ta viết vào lòng bàn tay hắn:

 

“Từ nay không gặp lại.”

 

Hắn khẽ bật cười, không nói gì.

 

“Mẫu thân!”

 

Một giọng nói non nớt vang lên.

 

Một cậu bé nhỏ đang bám vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn ta.

 

Hơi thở của Úc Cô Đài ngừng lại một chút:

 

“Đứa trẻ của ai?”

 

Ta viết: Không liên quan đến ngươi.

 

“Lý Niểu!”

 

Tim ta chùng xuống.

 

Hắn nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ môi:

 

“Tháo dải bịt mắt ra.”

 

Quả nhiên, hắn đã nhận ra ta từ lâu.

 

Ta tháo dải vải xuống, gọi cậu bé lại gần.

 

Cậu nhóc chỉ mới ba tuổi, ta nhặt được không lâu, thế nhưng gặp ai cũng gọi là “mẫu thân.”

 

Sắc mặt Úc Cô Đài dần dần dịu lại.

 

Ta biết hắn đang nghĩ gì.

 

Ta rời khỏi hắn chưa đến nửa năm.

 

“Niểu Niểu, nàng làm ta sợ đấy.”

 

Hắn vươn tay định kéo ta, nhưng ta ôm chặt cậu bé, cảnh giác lùi lại.

 

Ta cầm bút viết:

 

“Ngươi đã chiến bại, hãy mau quay về. Ngươi và ta từ nay nước sông không phạm nước giếng. Cứu ngươi là ta xui xẻo.”

 

“Chiến bại?” 

 

Úc Cô Đài bật cười, vẻ mặt không rõ ý tứ:

 

“Ai nói ta thua?”

 

“Niểu Niểu, chuyện chiến trường, ngươi không cần hiểu.”

 

Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trở nên vui vẻ hơn:

 

“Chỉ là, chiêu dụ địch mà nàng dùng, còn cao minh hơn ta.”

 

Trận chiến này, Úc Cô Đài thắng.

 

Hắn không chỉ thắng thiên hạ, mà còn mang ta đi như một chiến lợi phẩm.

 

Chỉ còn một bước nữa, ta đã có thể về nhà.

 

Trách ai đây?

 

Chỉ trách chính ta nhiều chuyện.

 

Không biết bao nhiêu lần ta vừa khóc vừa đánh hắn:

 

“Ta thật hối hận vì đã cứu ngươi, lẽ ra nên để ngươi ch*ết đi cho rồi!”

 

Nhưng nếu ta không cứu hắn, hắn cũng sẽ không ch*ết.

 

Úc Cô Đài giữ lấy cổ tay ta, ôm chặt ta vào lòng.

 

Hắn hôn lên chóp mũi ta, giọng nói dịu dàng:

 

“Niểu Niểu, nàng sớm muộn cũng sẽ trở về bên ta. Trước đây để nàng rời đi, là vì thế cục rối ren, ta không dám để nàng mạo hiểm.”

 

“Nàng sống tốt như vậy, có biết ta từng ngày từng ngày, nhớ nàng nhiều hơn ngày hôm trước không?”

 

Nụ cười của hắn đầy dịu dàng, như một yêu tinh có thể làm người ta ch*ết chìm trong nhan sắc đó.

 

Ta cuộn tròn trong lòng hắn, mặc kệ cỗ xe ngựa ngày càng đưa ta xa nhà.

 

Ta bắt đầu nức nở, giống như ngày rời khỏi Đại Thương Sơn năm xưa.

 

Ta viết trong lòng bàn tay hắn:

 

“Ngươi không thể buông tha cho ta sao?”

 

“Không thể.”

 

“Ngươi yêu ta rồi à?”

 

Úc Cô Đài nghiêng đầu nhìn ta:

 

“Niểu Niểu, thế nào là yêu?”

 

Ta lặng lẽ rụt tay lại.

 

Hắn nhìn chăm chăm vào ta:

 

“Người như ta, làm sao có thể yêu ai được?”

 

Phải rồi.

 

Giang Ánh Nguyệt cũng từng nói, người như hắn, không bao giờ cho phép mình yêu ai.

 

Ai nói yêu trước, kẻ đó sẽ thua.

 

Vậy là từ đầu, ta đã thua triệt để.

 

Ta khẽ cười, từ từ nhắm mắt lại.

 

10

 

Cuối cùng Úc Cô Đài đã lật đổ triều đại Đại Chu, đoạt lấy giang sơn như hắn đã định từ nhiều năm trước.

 

Hắn lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Hưng, thiên hạ quy phục.

 

Hắn tuyển hoàng hậu và quý phi từ các gia tộc quyền quý.

 

Còn ta, hắn xây riêng Hoa Thanh Cung trong hoàng cung để ta ở.

 

À đúng rồi, hắn còn tìm thần y khắp nơi, chữa khỏi giọng nói cho ta.

 

Việc đầu tiên Úc Cô Đài làm sau khi lên ngôi là gi*ết sạch các công thần đã giúp hắn đoạt vị, gom toàn bộ quyền lực vào tay.

 

Hắn muốn ai ch*ết, người đó không thể sống.

 

Bởi vậy, các phi tần trong cung đều sợ hắn đến mức run rẩy, cẩn trọng từng li từng tí.

 

Có lần, ta quên mất vì chuyện gì, đã thẳng tay tát hắn một cái ngay trước mặt các phi tần.

 

Hoàng hậu tái mặt, toàn bộ phi tần trong điện đều quỳ xuống.

 

Úc Cô Đài chỉ nhàn nhạt cười.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page