“Nữ chính không thể ch*ết ở đây được, ta phải chịu đựng, phải vượt qua…”
Ta bất lực lắc đầu.
Thời gian dần trôi, cuối cùng ta cũng cảm thấy khát.
Ta đứng dậy, bước về phía đám cướp sa mạc.
Tiểu thư nhìn thấy vậy, tưởng rằng cuối cùng ta cũng chịu hy sinh sự trong sạch để đổi lấy nước, ánh mắt lập tức tràn đầy hy vọng.
Ta bước đến bên cạnh tên cướp sa mạc cao lớn nhất trong đám.
Đám cướp sa mạc cũng tưởng rằng ta đến để xin làm áp trại phu nhân, cười đùa vươn tay định chạm vào mặt ta:
“Tiểu nương tử…”
Ta cũng mỉm cười, nhưng ngay giây tiếp theo, ta dùng chiêu khóa cổ chế trụ hắn.
Tên cướp sa mạc bị ta khóa cổ hoảng hốt, đau đến mức rên rỉ thảm thiết, nhưng không thể thoát ra.
Đám anh em của hắn lập tức nhảy dựng lên, có kẻ nhanh chóng lao đến bên tiểu thư, túm lấy và siết chặt cổ nàng ta.
“Thả đại ca của chúng ta ra, nếu không ta lập tức gi*ết ả ta!”
Tiểu thư sợ đến mức nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa hét:
“Đan Quế, ngươi điên rồi sao? Mau thả hắn ra!”
Thực ra, đây chính là lý do kiếp trước ta không chọn cách tấn công đám cướp sa mạc.
Bọn chúng đông người, ta không thể khống chế hết tất cả cùng lúc, chắc chắn sẽ có kẻ dùng tiểu thư làm con tin.
Vì vậy, kiếp trước, ta đành phải đồng ý làm áp trại phu nhân để đổi lấy nước.
Nhưng kiếp này, ta chẳng còn bận tâm nữa.
Lưỡi dao của tên cướp sa mạc đã kề sát cổ tiểu thư, thậm chí đã cắt ra một vệt máu.
Tiểu thư sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, không đứng nổi.
Tên cướp sa mạc gào lên:
“Ta sẽ gi*ết ả!”
Ta nhún vai, thản nhiên nói:
“Được thôi, dù sao ta vốn rất ghét nàng ta.”
Đám cướp sa mạc đều ngây người.
Ta tiếp tục:
“Ta chỉ cần nước. Đưa nước cho ta uống, ta sẽ thả đại ca của các ngươi.”
…..
Đám cướp sa mạc đồng ý.
Tên cướp gần ta nhất run rẩy đưa túi nước lên miệng ta, ta uống một hơi sảng khoái, sau đó mới chịu buông tha tên đầu lĩnh của chúng.
“Đa tạ.”
Đầu lĩnh đám cướp sa mạc xoa xoa cánh tay đau nhức, cố nhịn không nói, cuối cùng nhịn không nổi mà hỏi:
“Chiêu này của ngươi thật cao minh, sao ngươi học được vậy?”
Kiếp trước, khi ta thành thân đã biết tên đầu lĩnh này là kẻ say mê võ học.
Lần đó, trước khi ta chuốc rượu hắn để thoát thân, hắn cứ luôn thao thao bất tuyệt khoe các chiêu thức.
Ta hào phóng đáp:
“Bái ta làm sư phụ, ta sẽ dạy ngươi.”
Đầu lĩnh cướp sa mạc lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Sư phụ!”
Đám cướp sa mạc cũng ngay lập tức quỳ theo.
Tiểu thư đứng bên cạnh, mắt chữ O mồm chữ A, sững sờ nhìn ta và đám cướp sa mạc xưng huynh gọi đệ.
Nàng ta không nhịn được bước tới, định lén lấy túi nước.
Ta chỉ liếc mắt một cái, tên cướp sa mạc đã đè nàng ta lại.
“Sư phụ của ta chưa cho phép ngươi uống.”
Tiểu thư không nhịn được nhìn về phía ta, lớn tiếng hỏi:
“Đan Quế, ngươi thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Ta thản nhiên đáp:
“Giao dịch công bằng, ta dùng võ công của mình đổi lấy nước, nhưng nước này, ta không có lý do gì để chia cho ngươi.”
“Nếu ngươi muốn uống, hãy tự mình đưa ra một giao dịch công bằng.”
Tiểu thư tức đến phát điên, giận dữ mắng ta:
“Ngươi chỉ muốn ta mất đi danh tiết, rồi không thể trở thành Thái Tử phi, đúng không?”
“Đồ tham vọng viển vông, không nhìn lại mình xem có xứng không! Kéo ta xuống bùn, ngươi nghĩ ngươi có thể leo lên làm Thái Tử phi sao?”
“Hừ, một kẻ hèn mọn, đúng là không biết mình nặng nhẹ thế nào!”
Tiểu thư càng mắng, cổ họng càng khô khốc.
Cuối cùng, nàng ta không chịu nổi, bắt đầu lịm dần, ý thức mơ hồ.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nàng ta lẩm bẩm nói mớ:
“A Hành, nàng ta là người của cướp sa mạc, đừng vội cứu nàng.”
“A Hành, cánh tay của chàng làm sao vậy?”
Ta khẽ sững người, nhận ra nàng ta đang mơ về kiếp trước.
Trong mộng, nàng ta nhớ lại cảnh ta dùng danh tiết của mình đổi lấy hai thùng nước cho nàng.
Nước ấy, nàng ta dùng để gội đầu, tắm rửa, làm mình sạch sẽ thơm tho.
Sau đó, nàng được đoàn xe của Thái Tử cứu thoát.
Rồi chính nàng ta nhìn ta, kẻ duy nhất biết bộ mặt thật của nàng, ch*ết khát ngay trước mặt.
Nhờ thế, nàng ta không còn gì phải lo ngại, ung dung hồi kinh.
Trên đường về, ngồi trong xe ngựa, nàng ta còn dịu dàng hỏi Thái Tử về cánh tay phải của ngài.
Lúc này, trên mặt nàng ta hiện rõ một nụ cười mãn nguyện.
Ta bước tới, lạnh nhạt đá nhẹ nàng ta một cái.
“Tỉnh lại đi.”
Tiểu thư tỉnh dậy, những ký ức trong mộng về kiếp trước tan biến hoàn toàn, nàng ta lại trở về với hiện thực khắc nghiệt nơi sa mạc.
Ta nhìn nàng ta, kẻ thất thần không nói nên lời, mỉm cười nhàn nhạt:
“Những chuyện của kiếp trước, ngươi hẳn đã nhớ ra cả rồi.”
“Khi đó, ta là một nha hoàn trung thành, dùng danh tiết của mình đổi lấy nước cho ngươi.”
“Nhưng ngươi thì sao? Câu chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói, so ra cũng chẳng khác gì.”
“Vậy ngươi nghĩ đời này, ta còn lý do gì để giúp ngươi nữa chăng?”
Tiểu thư thất thần hồi lâu, rồi đột nhiên bật khóc nức nở:
“Ngươi luôn lừa dối ta, luôn lừa dối ta…”
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy…”
Nàng ta khóc đến kiệt sức, cũng không còn chút hy vọng nào nữa.
Sau khi nhận ra ta tuyệt đối sẽ không chia nước cho nàng, tiểu thư đành phải chấp nhận điều kiện của đám cướp sa mạc.
Nàng ta bị chúng dẫn đi.
Kiếp trước, ta nhờ vào võ công mà trong đêm động phòng chuốc say tên đầu lĩnh cướp sa mạc, sau đó mới thoát thân được.
Nhưng tiểu thư e rằng chẳng có bản lĩnh ấy.
Vậy thì, tất cả chỉ còn trông chờ vào số phận của nàng ta.
Mang theo thùng nước mà cướp sa mạc để lại, ta tiếp tục đi về phía đông.
Đi được vài dặm, ta gặp được đoàn xe của Thái Tử.
11
Mọi sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Việc tiểu thư mạo nhận công lao cứu giá truyền đến tai Hoàng thượng, khiến long nhan giận dữ.
Toàn bộ gia quyến nhà họ Thẩm bị liên lụy, nam đinh bị lưu đày, nữ quyến bị bán làm nô.
Hoàng thượng xác nhận ta mới là thần nữ thực sự, liền ban chỉ xóa bỏ nô tịch, hạ lệnh gả ta cho Thái Tử.
Ta quỳ xuống dập đầu, cảm tạ ân điển, nhưng từ chối nhận chỉ hôn.
Thái Tử thoáng thất vọng, hỏi ta lý do:
“Ngươi không muốn gả cho Cô sao?”
Ta đáp:
“Không phải như vậy, chỉ là bên nhau có rất nhiều cách. Đan Quế mong muốn được ra biên ải tòng quân, như vậy mới khiến ta thật sự cảm thấy gần gũi với Điện hạ.”
“Còn nếu vào Đông cung, dù có gả cho Điện hạ, ta cũng sẽ vẫn cách xa Điện hạ rất nhiều.”
Ánh mắt Thái Tử ánh lên sự cảm động.
Tối hôm ấy, người tặng ta một thanh kiếm khắc hình mai hoa, nói:
“Như tuyết và mai, trường tồn bầu bạn.”
Ta vuốt ve những đóa mai đang nở rộ, khẽ nở nụ cười.
Ta không nói sự thật với Thái Tử.
Thực tế, lý do ta không muốn gả cho người chính là vì ta đã nghe lời tiểu thư.
Sai lầm của tiểu thư nằm ở sự giả dối, ở việc lời nói và hành động không nhất quán.
Nhưng những lý lẽ mà nàng ta nói, bản thân chúng không hề sai.
Nàng từng nói, nữ tử cũng có thể lập công danh sự nghiệp, không nên bị trói buộc trong chốn thâm cung nội viện, để rồi uổng phí cả một đời.
Nàng ta còn nói, con người không nên tham vọng vượt quá tầm, cần tự biết bản thân nặng nhẹ thế nào.
Xét theo một khía cạnh nào đó, những lời ấy quả thực đã khai sáng cho ta.
Ta biết võ công, đối với ta mà nói, việc trở thành một nữ tướng quân nơi biên ải còn hơn hẳn việc trở về kinh thành.
Bởi chỉ tại nơi đây, ta mới có thể phát huy giá trị chân chính của mình.
Hơn nữa, ta vốn không phải thần nữ thực sự.
Thân phận thật của ta chỉ là con gái của một võ sư mãi nghệ mưu sinh.
Nếu gượng ép gả cho Thái Tử, bị cuốn vào vòng xoáy quyền mưu vô tận, chắc chắn không phải điều ta có thể ứng phó.
Vậy thì, chi bằng cứ như thế này đi.
Dùng cả đời này để kiến công lập nghiệp, không cố chấp với hưởng lạc vinh hoa.
Dùng cả đời này để yêu thương và đón nhận tình yêu, không cố chấp với việc xuất giá.
12
Sử sách chép rằng:
Năm Càn Nguyên thứ mười một, Mạnh Đan Quế cứu Thái Tử tại hội hoa đăng, lập nên đại công.
Cùng năm, tháng Chín, Mạnh Đan Quế với thân phận nha hoàn, theo Tam tiểu thư nhà họ Thẩm đến biên ải.
Năm Càn Nguyên thứ mười ba, nhờ chiến đấu dũng mãnh, Mạnh Đan Quế được phong làm Thống lĩnh doanh Tiên Phong.
Năm Càn Nguyên thứ mười sáu, Tây Vực xâm phạm, Mạnh Đan Quế dẫn quân nghênh địch, lập nhiều chiến công hiển hách, được phong làm Phó Chỉ huy sứ Tam quân.
Năm Càn Nguyên thứ mười chín, nàng được phong làm Chính Chỉ huy sứ.
Năm Càn Nguyên thứ hai mươi mốt, Mạnh Đan Quế hồi kinh trình tấu, được bách tính kinh thành chào đón hai bên đường, trái ngọt đầy xe.
“Tướng quân trăm trận tử, tráng sĩ mười năm quy.”
Xưa là nha hoàn, nay là nữ tướng.
Một đời truyền kỳ, chỉ đến thế mà thôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận