Danh sách chương

 

Người cuối cùng vừa đóng cửa lại, bên ngoài liền vang lên những tiếng nổ ầm ầm.

Một biển tang thi đen kịt tràn qua cửa, lao về phía trước như một cơn lũ dữ.

Tất cả mọi người, kể cả Lục Cần, đều quay đầu nhìn tôi.

Trong lòng tôi hoảng loạn cực độ.

Liệu thân phận tang thi của tôi có bị bại lộ không?

May thay, đúng lúc này, Lục Cần nhận được tin từ tổng bộ.

Họ yêu cầu mọi người nâng cao cảnh giác, đồng thời cam đoan rằng sẽ cử trực thăng đến đón tất cả người ở đây trong thời gian sớm nhất.

Mọi người lập tức bị tin tức này thu hút sự chú ý.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến việc Lục Cần và mọi người suýt nữa thì mất mạng, tối hôm đó tôi ngủ không yên giấc.

Bên ngoài gió rít gào, mưa trút xuống ào ào, xen lẫn với tiếng gào rú của lũ tang thi, khiến tôi càng thêm bất an.

Từ phía sau, Lục Cần ôm chặt tôi vào lòng, giọng anh khẽ vang lên: “Sao thế, không ngủ được à?”

Tôi khẽ gật đầu: “Ừm.”

“Là vì sợ à?”

“Phải.”

Sợ anh chết.

Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Cứ thế, tôi và Lục Cần ôm nhau ngủ suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi bị một thứ cứng ngắc chọc thức dậy.

Tôi đưa tay đẩy nhẹ nó một cái, cảm giác vừa rắn chắc vừa nóng bỏng.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng rên khẽ của Lục Cần, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, vẫn tiếp tục ngủ say.

Không thể ngủ tiếp được nữa, tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ra, định rời khỏi vòng ôm của anh.

Vừa nhấc người lên được một nửa, liền bị anh kéo trở lại.

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”

Sớm á? Đã gần mười giờ rồi còn sớm?

Tôi nói: “Gần mười giờ rồi, không còn sớm nữa đâu.”

Lục Cần thậm chí còn không buồn mở mắt: “Dù sao cũng không ra ngoài được, ngủ tiếp thì có sao đâu.”

“Nhưng em không ngủ được.”

Anh im lặng một lúc.

Đúng lúc tôi tưởng rằng anh đã ngủ lại, thì đột nhiên anh lật người, đè lên tôi.

Hành động bất ngờ của anh làm tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”

Anh như thể vừa uống thuốc kích thích, hứng thú dạt dào: “Em nói xem anh muốn làm gì?”

Tôi không ngừng đẩy anh ra: “Không được, không được, em vẫn còn đau mà!”

Đây là lần đầu tiên tôi và anh làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt.

Cơ thể anh dưới ánh sáng rực rỡ còn đẹp hơn cả khi dưới ánh trăng.

Tôi không nhịn được mà vươn tay chạm vào anh.

Và kết quả của hành động này chính là…

Tôi bị anh đè ra giày vò suốt cả một ngày.

Đến tận bữa tối, anh mới chịu thả tôi xuống giường.

Lúc bước xuống, chân tôi mềm nhũn, vừa đứng chưa vững đã ngã sấp mặt xuống đất.

Đúng là đồ Lục Cần đáng chém ngàn đao!

10

Được ở bên Lục Cần, tôi rất hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng vô cùng rối rắm.

Dù bây giờ tôi vẫn còn ý thức của con người, nhưng xét cho cùng, tôi vẫn là một tang thi. 

Tôi không biết liệu một ngày nào đó mình có đột ngột mất kiểm soát hay không.

Nếu điều đó xảy ra, chắc chắn tôi sẽ mang đến tổn thương và rắc rối lớn cho Lục Cần.

Vậy nên tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Trước đây, tôi luôn tìm cách quyến rũ anh, chỉ để anh phát hiện ra thân phận của tôi, không đưa tôi đi làm thí nghiệm.

Nhưng bây giờ, tôi lại không muốn anh biết sự thật nữa.

Có lẽ vì tôi đã có được quá nhiều, nên lòng tham lại trỗi dậy, tôi muốn giữ hình ảnh đẹp nhất trong lòng anh.

Mười ngày sau, bầu trời cuối cùng cũng trong xanh trở lại, đám tang thi bên ngoài không biết đã chạy đi đâu.

Sáng sớm, Lục Cần nhận được tin từ tổng bộ, ngày mai trực thăng sẽ đến đón nhóm người sống sót cuối cùng rời đi.

Mọi người nghe tin vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy nhau, bật khóc vì xúc động.

Chỉ riêng tôi là không thể vui nổi.

Tôi không muốn rời xa Lục Cần, nhưng lại càng không muốn có một ngày mình trở thành mối nguy hiểm đối với anh.

Vậy nên, tôi quyết định ở lại.

Sau khi đã hạ quyết tâm, trong lòng tôi ngập tràn cảm giác xót xa và tiếc nuối.

Tối hôm đó, tôi quấn lấy Lục Cần, làm đến mấy lần liền.

Mái tóc trước trán anh bị mồ hôi làm ướt đẫm, từng giọt mồ hôi từ cằm nhỏ xuống mặt tôi.

Lần đầu tiên, tôi chủ động lật người đè anh xuống.

Lục Cần nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm khiến tôi có chút xấu hổ.

Tôi cúi người, đưa tay che mắt anh lại, sau đó cúi xuống hôn lên môi anh.

Sau khi kết thúc, anh ôm tôi vào lòng, hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn hỏi: “Hôm nay sao lại quấn lấy anh thế này?”

Tôi mỉm cười, nói với anh: “Vì em thích anh mà!”

Tôi thực sự rất thích Lục Cần.

Nhưng từ giờ về sau, tôi không thể ở bên anh nữa.

Sau này, anh ấy sẽ gặp rất nhiều người, mỗi người một vẻ, có thể cao hơn tôi, đẹp hơn tôi, giỏi giang hơn tôi.

Rồi sẽ có một ngày, Lục Cần nắm tay người anh yêu, cùng nhau bước vào lễ đường.

Chỉ có trời mới biết tim tôi đau đến mức nào, như thể bị dao cắt đi một mảnh.

Có lẽ Lục Cần cảm nhận được sự u sầu của tôi, anh không ngừng hôn tôi, hết lần này đến lần khác thủ thỉ nói yêu tôi.

Trong những lời mật ngọt và nụ hôn dịu dàng ấy, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, trời đặc biệt trong xanh, mọi người đều vô cùng phấn khởi.

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page